Sáng sớm, ánh mặt trời đã buông xuống muôn nơi, xuyên thấu qua rèm cửa ở trong phòng hình thành một tia sáng, khiến cho toàn bộ căn phòng sáng lên không ít.
Đường Ân Lãng mí mắt giật giật, mở hai mắt quay đầu nhìn dung nhan khi ngủ của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, trên mặt gợi lên một nụ cười.
Lâm Hạ lông mi rất dài, không cần cố ý trang điểm so với lông mi con gái còn dài và dày hơn.
Ánh mặt trời chiếu vào hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh, lưu lại một cái bóng nhỏ trên mặt.
Cục Bột Trắng khi ngủ bất tri bất giác biến hóa đủ tư thế.
Ngày hôm qua vẫn là nằm ngửa, hiện tại biến thành nằm nghiêng.
Nhóc lẳng lặng rúc vào bên người Lâm Hạ, cái mũi hồng nhạt thường thường ngửi ngửi, như là mơ thấy đồ ăn ngon.
Đường Ân Lãng bật cười, đứng dậy giúp một lớn một nhỏ đắp chăn đàng hoàng, thả nhẹ bước chân rời khỏi phòng ngủ.
Đường Ân Lãng đi xuống lầu, trước đi phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện cạo râu.
Lâm Hạ "ghét bỏ" hắn râu dài quá, sờ lên đâm tay.
Cạo xong râu, Đường Ân Lãng vừa lòng mà thưởng thức khuôn mặt thanh thanh sảng sảng trong gương, sau đó đeo kính áp tròng vào.
Mang kính vào, đôi mắt màu lam biến thành màu đen, làm hắn thoạt nhìn giống như biến thành người Hoa quốc thuần chủng.
Về việc màu sắc đôi mắt Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng không giống nhau, vào một đêm khi đại bạch hổ đến đã có đáp án.
Du Hải nói cho Lâm Hạ biết, Đường Ân Lãng đôi mắt kỳ thật là màu lam.
Bất quá Đường Ân Lãng đeo kính áp tròng, cho nên ngày thường mới nhìn thấy là màu đen.
Đường Ân Lãng đeo kính áp tròng là có nguyên nhân, bởi vì có quan hệ với đôi mắt màu lam, từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều hỏi hắn có phải hay không là con lai.
Đường Ân Lãng cảm thấy phiền, dứt khoát mua kính áp tròng đeo vào.
Đeo kính áp tròng, Đường Ân Lãng được đến thanh tịnh mà hắn muốn, vì thế vừa đeo liền đeo tới hiện tại.
Ở phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt một hồi, Đường Ân Lãng đi vào phòng bếp, lấy ra cà chua cùng trứng gà trong tủ lạnh, tính toán làm mì trứng cà chua.
Mì trứng cà chua cách làm đơn giản, không có nhiều kinh nghiệm nấu cơm như Đường Ân Lãng cũng có thể làm ra.
Nhưng hương vị như thế nào, Đường Ân Lãng chính mình cũng không biết.
Rửa nồi, cho nước, bật bếp, bổ cà chua......!Đường Ân Lãng thoạt nhìn khá thành thạo, bổ xong cà chua, hắn liền ngồi ở một bên chờ nước sôi.
Dùng di động xem tin tức một lúc, Đường Ân Lãng nghe được thanh âm nước sôi.
Mở nắp nồi ra liền có luồng hơi nước nóng xộc lên, nước trong nồi sôi lên sùng sục.
Đường Ân Lãng mặt không đổi sắc đem cà chua cùng mì sợi bỏ vào, sau đó đập ba quả trứng gà vào, đem nắp nồi đậy lại, ngồi chờ mì sợi nấu chín.
Hamster nhỏ tối hôm qua ngủ lại nhà Trần Minh Tông không có trở về, bữa sáng không cần làm phần của cậu ta.
Chờ đến khi Lâm Hạ rời giường, vị trí bên người đã lạnh, xem ra Đường Ân Lãng đã dậy từ lâu rồi, quay đầu nhìn đồng hồ phát hiện thời gian không còn sớm nữa.
Lâm Hạ đánh thức Cục Bột Trắng, đem tiểu lão hổ mắt vẫn buồn ngủ mông lung ôm đi rửa mặt.
Xong xuôi ra ngoài liền phát hiện một kinh hỉ, Đường Ân Lãng làm xong bữa sáng rồi.
"Anh làm mì trứng cà chua." Đường Ân Lãng giúp bọn họ lấy chén đũa, nôn nóng cho hai người Lâm Hạ nếm thử tay nghề của hắn.
"Thoạt nhìn không tồi, nhưng em phải nếm thử đã." Lâm Hạ đôi mắt mang theo ý cười, khích lệ nói.
Đường Ân Lãng tự mình làm đồ, anh thực chờ mong.
"Không có gì." Đường Ân Lãng sắc mặt như thường, nhìn không ra bất luận vui sướng nào.
Trên thực tế, nếu bây giờ là nguyên hình của hắn mà nói, cái đuôi phỏng chừng muốn vểnh lên trời cao rồi.
Mì trứng cà chua trong tưởng tượng của Lâm Hạ là cà chua xào trứng gà rưới ở trên mì sợi.
Nhưng cái bát trước mắt này là cái gì, cà chua trứng gà vẫn có, nhưng đều là trực tiếp nấu, cũng không có xào qua.
"......" Là mình đánh giá cao rồi.
Lâm Hạ thu liễm nhưng vẫn nhịn không được muốn run rẩy khóe miệng, làm bộ như không có việc gì mà cầm lấy chiếc đũa, ở dưới ánh mắt chờ mong của Đường Ân Lãng bắt đầu ăn.
"Ừm, hương vị không tồi." Lâm Hạ gật đầu giơ ngón tay cái.
Còn may, so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Lúc này Đường Ân Lãng không thể thu liễm vẻ mặt của hắn nữa, khóe miệng giơ lên so với độ cung ngày thường muốn lớn hơn rất nhiều.
"Ngao ô!" An An cũng muốn ăn đồ cha làm! Cục Bột Trắng ngồi trên ghế câu lấy móng vuốt ý muốn ăn, rất muốn biết đồ ăn cha làm hương vị như thế nào.
"Đừng nóng vội." Lâm Hạ gắp một đũa mì sợi lớn, thổi nguội sau đó mới đút cho Cục Bột Trắng.
"A a!" Cục Bột Trắng a một tiếng, miệng rộng mở ra, đem mì cắn vào trong miệng.
"Ngao ô!" Ăn ngon! Cục Bột Trắng cổ động mà vỗ móng vuốt, đầu đi theo lắc qua lắc lại, đặc biệt đáng yêu.
Người một nhà ăn xong bữa sáng cùng thu dọn xong liền lái xe đi chợ.
......
Từ chỗ bọn họ đến thị trấn Biên Đường tự mình lái xe thì mất khoảng hai tiếng rưỡi, trừ bỏ kẹt xe trong nội thành, chờ chạy đến vùng ngoại thành con đường liền thẳng, một đường thực thuận lợi.
"Ngao ô!" Ba ba, cha, là máy xúc đất, An An thấy được máy xúc đất! Cục Bột Trắng cơ hồ đem toàn bộ thân mình ghé vào cửa sổ xe, đối với máy xúc đất đang làm việc cách đó không xa kinh hô.
"Ngao ô!" Máy xúc đất kỹ thuật nhà ai cường, Hoa Quốc S tỉnh tìm Lam Tường! Cục Bột Trắng xem nhiều quảng cáo, đều bị tẩy não.
"Bảo bảo lớn lên muốn điều khiển máy xúc đất sao?" Lâm Hạ cười cười, hỏi.
"Ngao ô!" Ba ba, An An lớn lên không điều khiển máy xúc đất, An An muốn biến thân thành máy xúc đất! Cục Bột Trắng vung vẩy cái đuôi một chút, trả lời.
Nói xong ánh mắt lại bị một chiếc xe tải lớn đi ngang qua hấp dẫn, hai con mắt dính ở trên đó.
"Ngao ô!" An An muốn biến thân thành xe tải lớn!
"......" Đang muốn hỏi Cục Bột Trắng vì cái gì muốn biến thân thành máy xúc đất Đường Ân Lãng liền thu hồi lời nói thiếu chút nữa nói ra, hắn đã bị tiểu hổ con thay đổi bất thường dọa tới rồi.
Một tiếng rưỡi sau, bọn họ đi xa vùng ngoại thành, tiến vào khu vực nông thôn.
Khu vực nông thôn không có nhiều xe, trên quốc lộ chủ yếu chạy chính là xe khách cùng xe vận tải, xe tư nhân rất ít.
Xa chút nữa, chính là nơi bọn họ muốn đến, bất quá còn phải lái xe một giờ.
Dọc theo đường đi phong cảnh từ cao ốc biến thành núi rừng cùng cây cối, còn có người đang làm việc dưới ruộng.
Cục Bột Trắng đã sớm mệt mỏi, dọc theo đường đi nhóc nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ, tuy rằng nhóc không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
"Ngao ô!" Ba ba, cha