"Ngao ô!" Tới rồi! Cục Bột Trắng nhìn thấy xe tiến vào tiểu khu, ghé vào cửa sổ xe nhìn đông nhìn tây.
"Tới rồi?" Vốn dĩ trong lòng đang khẩn trương Lâm Hạ bỗng nhiên biết đã tới nơi, trên tay mồ hôi lạnh càng nhiều.
"Ừ." Đường Ân Lãng gật đầu, ngựa quen đường cũ đem xe đỗ vào bãi.
"Không có việc gì đâu." Đường Ân Lãng nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay Lâm Hạ, bàn tay anh bởi vì khẩn trương trở nên lạnh băng, làm Đường Ân Lãng nhịn không được mày nhăn lại.
"Dạ." Lâm Hạ gật gật đầu, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài khẽ run rẩy, cũng không biết có hay không nghe lọt tai lời bạn đời nói.
"Em coi như là gặp mặt cha mẹ Trần Minh Kiệt đi." Đường Ân Lãng biết Lâm Hạ từng ở nhà họ Trần một thời gian, có kinh nghiệm ở chung với trưởng bối, cứ như vậy mà nghĩ thì không đến mức quá khẩn trương.
"Vâng ạ." Nghĩ đến cha mẹ Trần hiền từ hòa ái, cảm xúc khẩn trương của Lâm Hạ được giảm bớt.
Nhớ năm đó khi anh mang thai Cục Bột Trắng cùng Trần Minh Kiệt đến nhà họ Trần ở nhờ, tâm tình so với lúc này còn muốn khẩn trương hơn.
Khi đó anh vẫn là lai lịch không rõ hơn nữa chưa kết hôn đã có thai, mỗi ngày đều bị vây trong trạng thái bất an cùng thấp thỏm khó vượt qua.
Ba mẹ Trần không có quan hệ gì với anh đều có thể tiếp nhận người "Bất kham" như anh, chẳng lẽ ông bà ngoại Đường Ân Lãng còn không thể tiếp nhận anh sao......!
Lâm Hạ cười cười, cảm thấy trước đó mình quá si ngốc, lâm vào suy nghĩ miên man không thoát ra được.
Sự tình kỳ thật không phức tạp như vậy, là anh suy nghĩ quá nhiều.
Đường Ân Lãng nhìn thấy biểu tình của Lâm Hạ trở nên bình thản, bàn tay nắm chặt cũng buông ra, đáy mắt nhiễm ý cười, khóe miệng hơi câu.
Xuống xe, Đường Ân Lãng xách đồ, đi ở phía trước dẫn đường cho Lâm Hạ, thuận tiện giới thiệu sơ qua về tiểu khu Nguyên Dương cho anh.
"Tới rồi." Đường Ân Lãng vừa nói vừa ấn chuông cửa.
Nhị lão ở một căn biệt thự cũng có sân vườn, bất quá phong cách là theo niên đại trước.
Nhìn chất phác tự nhiên, nhưng tương đối danh khí.
"Tới đây!" Ra tới nghênh đón bọn họ chính là vợ chồng Tống lão đầu cùng Triệu Phượng Anh, ngồi không yên nên hai vị tự mình ra nghênh đón.
"Ông ngoại bà ngoại." Đường Ân Lãng nhìn thấy Tống lão đầu cùng Triệu Phượng Anh, nhẹ nhàng hướng hai người chào hỏi.
Tống lão đầu cùng Triệu Phượng Anh không đếm xỉa tới hắn, ánh mắt bọn họ dừng ở trên người Lâm Hạ đứng cạnh hắn đang ôm tiểu hổ con, nóng cháy đến mức giống như ánh nắng ngày mùa hè.
"Là Tiểu Hạ cùng An An đi!"
"Con chào ông bà!" / "Ngao ô!" Con chào hai cụ ngoại! Lâm Hạ vẫn có chút khẩn trương banh gương mặt tươi cười chào hỏi.
Cục Bột Trắng lại là nhiệt tình hướng về phía nhị lão ngao ô liên tục, cực kỳ giống chó con chờ chủ nhân tan tầm về nhà, mắt to màu lam lóe sáng lấp lánh, cái đuôi vui sướng phe phẩy.
"Ai da, tốt tốt tốt!" Tống lão đầu cùng Triệu Phượng Anh bị Cục Bột Trắng nhiệt tình mừng rỡ đến mức mắt mị thành một đạo trăng khuyết, vui sướng sắp từ bò lên trên nếp nhăn trên mặt tràn ra ngoài.
Để cho người kinh hỉ chính là, tiểu hổ con lớn lên cùng A Lãng khi còn nhỏ giống nhau như đúc, nhưng so với A Lãng ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều.
A Lãng từ nhỏ đã cao lãnh, nơi nào giống Cục Bột Trắng nhuyễn manh chứ!
Tiểu hổ con mặc vào người tiểu tây trang, linh hoạt thần khí, hoạt bát đáng yêu, làm người nhịn không được muốn ôm trong ngực xoa một trận.
"Đi vào trước đi." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mở miệng nói, nếu hắn không nói, mấy người còn không biết muốn ở cửa đứng bao lâu nữa.
"Đúng vậy! Mau tiến vào đi, nhìn xem chúng ta cao hứng đến độ quên mất!" Triệu Phượng Anh phản ứng lại trước tiên, vỗ vỗ đầu mình, vì chính mình sơ sẩy hối hận không thôi.
"Dạ." Lâm Hạ cười nói.
Anh phát hiện nhị vị lão nhân so với mình còn khẩn trương hơn, nguyên lai không chỉ mình anh khẩn trương sao.
Đi vào trong phòng, trước tiên ở huyền quan đổi dép lê.
Dép lê thoạt nhìn rất mới.
Màu sắc là loại thuần sắc bình thường, trên đường tùy ý đều có thể nhìn thấy hàng quán bán loại dép lê này.
Triệu Phượng Anh thấy Lâm Hạ nhìn chằm chằm dép lê đến xuất thần, liền cười nói: "Dép lê này là bà ở cửa hàng ven đường mua, 20 đồng 3 đôi.
Bà thấy khá rẻ liền mua, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng!"
Triệu Phượng Anh máy hát vừa mở ra liền thu không được, trong miệng liên thanh nhả chữ, trung khí mười phần, nói chuyện không mang theo chút thở dốc nào.
"Dép rất đẹp, mang vào cũng thoải mái." Đôi dép của Lâm Hạ là màu lam, mang vào rất vừa chân, xem ra là có chuẩn bị.
Khiến cho Lâm Hạ động dung chính là, bà ngoại Đường Ân Lãng cũng sẽ mua tùy tiện mua hàng rẻ tiền.
Nhị lão có thể sở hữu một căn biệt thự ở tiểu khu Nguyên Dương quyền quý tụ hội này, đủ để thuyết minh nhị lão ở vào loại địa vị nào.
Nhưng bà ngoại Đường Ân Lãng liền cùng lão nhân bình thường lão nhân giống nhau cũng mua hàng rẻ tiền, làm Lâm Hạ cảm thấy thực bình dân.
Vô hình bên trong, Lâm Hạ cảm thấy chính mình cùng nhị lão khoảng cách kéo gần lại.
"Ngao ô!" An An cũng muốn đi dép! Cục Bột Trắng nhảy xuống, hai móng vuốt với vào đôi dép màu đỏ so với chân nhóc lớn hơn rất nhiều, cộp cộp mà kéo đi phía trước.
"Bảo bối, con không cần đi dép!" Triệu Phượng Anh nhìn dáng điệu thơ ngây của Cục Bột Trắng thấy buồn cười, sợ Cục Bột Trắng bị dép to vướng chân, bà chạy nhanh cúi xuống bế Cục Bột Trắng lên.
Triệu Phượng Anh cứ "Bảo bối" gọi, đủ để thấy bà có bao nhiêu thích Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng cũng cảm thấy đi dép không thoải mái, nhóc rất vui lòng được cụ ngoại ôm vào trong ngực.
"Nha, thật ngoan!" Triệu Phượng Anh nhịn không được hôn Cục Bột Trắng một ngụm, đi theo một bên là Tống lão đầu hâm mộ sắp hỏng rồi.
"Cho tôi ôm một cái!" Tống lão đầu xem đến đỏ mắt, nhịn không được nói ra.
"Gấp cái gì, tôi còn chưa có ôm đủ chắt ngoại ngoan ngoãn của tôi đâu!" Triệu Phượng Anh trợn trắng mắt liếc bạn già một cái, sung sướng tiếp tục ôm Cục Bột Trắng, thế nào cũng cảm thấy không đủ.
"Hừ!" Không dám đoạt với bà nên Tống lão đầu chỉ dám hừ một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể đi phụ dì giúp việc bê đồ ăn, bọn họ phải ăn bữa tối.
Triệu Phượng Anh ôm Cục Bột Trắng, cũng không quên Lâm Hạ, vợ của cháu ngoại.
Bà cười tủm tỉm một bên chiếu cố Cục Bột Trắng, một bên tiếp đón Lâm Hạ ngồi xuống.
Không cần bà tiếp đón Lâm Hạ, Đường Ân Lãng chủ động giúp Lâm Hạ làm này làm kia.
Cục Bột Trắng không cần Lâm Hạ quan tâm, Đường Ân Lãng thật cao hứng, cứ như vậy hắn liền có được toàn bộ lực chú ý của Lâm Hạ.
Đồ ăn mang lên bàn đều là món Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng thích ăn, tôm hấp nước dừa, móng giò kho tương, thịt kho tàu, đùi gà chiên mắm, sườn heo chua ngọt, khoai tây xào giấm......!Còn có một ít đồ ăn thanh đạm, thích hợp lão nhân ăn.
Tràn đầy một bàn, còn chưa có ăn Lâm Hạ liền bắt đầu lo lắng có thể ăn được hết hay không.
"Ngao ô ô ô ô ô ô ô!" Cục Bột Trắng nhìn đến đầy bàn đồ ăn, hưng phấn mà gào to.
Nhóc thấy được thật nhiều thịt thịt, thật nhiều thật nhiều thịt thịt!
"Nhiều đồ ăn như vậy, Tiểu Hạ cần phải ăn nhiều nha, đừng khách khí, đều là người một nhà......" Triệu Phượng Anh sợ Lâm Hạ ngại ngùng, cùng anh nói như vậy.
"Vâng ạ." Lâm Hạ cười gật gật đầu, cảm giác khẩn trương trong lòng tức khắc không còn sót lại chút gì.
Đầy bàn mỹ thực đang triệu hoán anh, nơi nào còn có tâm tư nhớ đến sự tình khác chứ!
Canh là canh thịt dê, nước canh màu trắng ngà, hương vị tươi ngon.
Thịt dê trải qua xử lý một chút vị tanh cũng không có, chỉ có mùi thịt nồng đậm.
Một ngụm xuống bụng, toàn bộ dạ dày đều ấm áp lên.
"Ngao ô!" Uống ngon! Cục Bột Trắng phát ra thanh âm cảm thán kinh ngạc, nhóc chép chép miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát canh thịt dê, một bộ còn muốn uống tiếp.
"Bảo bối ngoan uống thêm một chén nữa nha!" Triệu Phượng Anh một gương mặt tươi cười thần thái sáng láng, nhanh nhẹn giúp Cục Bột Trắng múc canh.
Cục Bột Trắng ngồi giữa Tống lão đầu cùng Triệu Phượng Anh, muốn ăn cái gì đều có người giúp lấy.
Còn có đối diện hai vị ba ba giúp gắp đồ ăn lột tôm, miệng vẫn luôn động không ngừng.
"Ngao......!Ngon......" Cục Bột Trắng miệng đầy đồ ăn, quai hàm phình phình, giống như hamster đang ăn cơm, sợ chạm một chút liền ăn không