Càng làm cho Lâm Hạ ấm lòng chính là, phía dưới mỗi một bức ảnh chụp đều ghi chú khi nào chỗ nào chuyện gì, lúc ấy Đường Ân Lãng đang làm cái gì vừa xem liền hiểu ngay.
"Đây là em và bác cùng nhau sửa sang lại, về sau anh liền có nhược điểm của anh họ!" Liễu Thời Hoán vui đùa nói.
Lâm Hạ mới cảm động một chút, liền nhịn không được nở nụ cười.
"Có đạo lý."
"Bác nói, anh họ nếu làm sai chuyện gì, anh có thể cho anh họ biến trở về nguyên hình, sau đó cho hắn mặc váy, bảo đảm hắn về sau không dám tái phạm sai lầm!" Tống Nghi đem kinh nghiệm ngự hổ của mình thông qua Liễu Thời Hoán truyền thụ cho Lâm Hạ.
"Này có phải hay không quá độc ác?" Lâm Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy đại bạch hổ cùng lắm ra góc tường úp mặt sám hối, như thế nào sẽ ngoan ngoãn nghe lời mặc cho anh làm thế được.
"Cái này sao, nhân hổ mà dị đi?" Liễu Thời Hoán là một con hồ ly độc thân, không hiểu lắm mấy chuyện này đó.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Nếu có lúc đó......!Lâm Hạ đối Đường Ân Lãng vẫn là rất có tin tưởng.
Liễu Thời Hoán tán đồng gật gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Mông Chính, xin lỗi mà nói: "Thật ngại quá, không có chuẩn bị lễ vật cho cậu."
"Không có việc gì, không có việc gì!" Mông Chính thẳng thắn lắc đầu, hắn biết Liễu Thời Hoán chỉ là khách khí mà nói.
Liễu Thời Hoán không có chuẩn bị lễ vật cho hắn là tất yếu, bọn họ không thân chẳng quen, chuẩn bị lễ vật cho hắn mới là kỳ quái đấy.
Nhưng hắn muốn Liễu Thời Hoán ký tên, đây là một ngày cỡ nào may mắn, đụng phải Liễu Thời Hoán hàng thật giá thật, bỏ qua thôn này liền không có cái cửa hàng này!
Chính là nhân gia vừa tới liền phải ký tên, rất ngượng ngùng, vạn nhất lưu lại ấn tượng không tốt liền thảm.
Mông Chính rối rắm tới rối rắm đi, vẫn là không có mở miệng, chỉ có thể yên lặng mà thối lui đến một bên.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, người có thể kí tên rồi đưa cho Mông Chính ca ca! Cục Bột Trắng ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng trợ công của nhóc.
"An An nói rất đúng." Liễu Thời Hoán sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, thập phần tán thành lời nhóc nói.
Kỳ thật, Cục Bột Trắng không nói, hắn cũng sẽ kí tên cho Mông Chính.
Nhìn Mông Chính do do dự dự, hắn đoán được Mông Chính nghĩ muốn cái gì.
"Tôi ký tên cho cậu thì thế nào?" Liễu Thời Hoán cười mỉm hỏi Mông Chính, Mông Chính hai mắt sáng ngời, lưu lại một câu "Chờ một chút" liền chạy tới phòng nghỉ.
Mông Chính rất nhanh đã quay lại, thời điểm trở về trên tay nhiều thêm một tấm poster.
Vừa mở ra, người trên poster đúng là Liễu Thời Hoán.
Mông Chính hắc hắc cười, đỏ mặt, hắn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cái loại cảm giác này tựa như yêu thầm người nào đó, sau đó bị người yêu thầm pháp hiện ra.
Đây là tấm poster đầu tiên khi Liễu Thời Hoán xuất đạo, bối cảnh là không trung lam nhan sắc.
Hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng cùng quần jean màu lam nhạt, ngồi ở trên một cái ghế thiết kế đơn giản, hướng màn ảnh cười mắt cong cong.
Khi đó hắn cười đến ngượng ngùng, tựa như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, bị kéo đến studio quay chụp, đơn thuần lại tươi trẻ.
Liễu Thời Hoán nhìn thấy tấm poster này, nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu, mới cầm lấy bút, lưu loát kí lên tren của mình, một bên cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Tên của cậu là?"
Hắn hỏi chính là Mông Chính, đây là hắn lần thứ hai hỏi, Mông Chính lần đầu tiên chưa kịp trả lời.
"Mông Chính, mông ngưu mông, chính khí lẫm nhiên chính." Mông Chính gằn từng chữ một mà nói, hắn trước nay không cảm thấy tên mình có trọng lượng như vậy.
"Mông Chính, được." Liễu Thời Hoán môi đỏ hé mở, khóe miệng gợi lên một độ cung nhẹ.
Khi mà Liễu Thời Hoán nói ra tên của hắn, Mông Chính cảm thấy chính mình tim đập đều phải đình chỉ.
Cái mũi thực chua, hốc mắt ngấn lệ loang loáng.
Giờ khắc này, Liễu Thời Hoán đã biết tên của hắn, thật hy vọng hắn có thể nhớ kỹ cái người có tên Mông Chính, thật sự thực thích hắn, thích đến mọi lúc đều mang theo poster của hắn.
Liễu Thời Hoán nghĩ nghĩ, sau đó cầm bút viết ra một câu chúc phúc Mông Chính.
Chữ viết của hắn tùy ý phóng đãng, đại khí hào hùng, cùng bề ngoài của hắn một chút đều không hợp, nhưng đồng dạng đẹp.
"Đây!" Liễu Thời Hoán đem poster cầm lên, đưa cho Mông Chính.
"Cảm ơn!" Mông Chính thụ sủng nhược kinh tiếp nhận đồ, khi cầm poster ở trong tay mới có một loại cảm giác kiên định.
Người trước mắt này thật là Liễu Thời Hoán, không phải hắn đang nằm mơ.
Liễu Thời Hoán hướng hắn cười cười, xoay người đi qua bên Cục Bột Trắng, xem nhóc chơi trò chơi.
Cục Bột Trắng đắm chìm trong trò chơi ném vòng, móng vuốt đều ấn mỏi.
"Ngao ô!" Thật khó! Cục Bột Trắng móng vuốt không linh hoạt như tay người, không dễ điều chỉnh máy chơi game, cho nên có rất khó ném vòng vào.
"Không có việc gì, từ từ tới." Liễu Thời Hoán cười nhìn nhóc, nhưng không có ý tứ hỗ trợ.
"Ngao ô!" An An thử lại! Cục Bột Trắng đem máy chơi game buông ra, động động móng vuốt, lại lần nữa đầu nhập trò chơi.
Thử thử, thật đúng là khiến nhóc tìm được một ít kỹ xảo.
Liễu Thời Hoán nhìn một hồi, xem Cục Bột Trắng chơi đến càng ngày càng thuận tay, liền muốn ở sủng vật cửa hàng đi dạo.
Mông Chính vẫn luôn canh giữ ở một bên lập tức đứng dậy, thay hắn làm "Hướng dẫn du lịch".
Liễu Thời Hoán không có cự tuyệt hắn, liền đi theo Mông Chính xem xét, Mông Chính còn có thể giới thiệu cho hắn.
Sủng vật cửa hàng dù lớn cũng chỉ có vài chỗ, không có nhiều thứ để xem, Mông Chính mang theo Liễu Thời Hoán xem xong kệ để hàng lại đi vào khu vực sủng vật.
"Husky?"
Uy Phong sáng nay buồn bực không vui, bởi vì Vương Tử Ngọc không có tới, nó uể oải ỉu xìu ghé vào trên cái đệm, dù buồn nhưng thức ăn trong bát đã trở thành hư không.
Liễu Thời Hoán là mỹ nam, Uy Phong tức khắc hai mắt sáng lên, liền hướng hắn "vứt mị nhãn".
"Con chó này làm sao vậy, mắt có bụi vào à?" Liễu Thời Hoán không rõ nguyên do, tò mò hỏi Mông Chính.
"Không có, Uy Phong thường xuyên như vậy." Mông Chính thành thành thật thật trả lời.
"Nó kêu Uy Phong à, tên hay." Liễu Thời Hoán sờ sờ cái đầu chó thò ra của Uy Phong, trong nháy mắt khi Uy Phong sắp liếm kịp thời rút tay ra, đi xem sủng vật khác.
"Gâu gâu gâu!" Mỹ nhân đừng đi a! Uy Phong thương tâm muốn chết kêu gọi Liễu Thời Hoán, nhưng ánh mắt Liễu Thời Hoán bị một con chó nhỏ cả người màu đen hấp dẫn ánh mắt.
Nó có đôi mắt ướt dầm dề, mờ mịt nhìn Liễu Thời Hoán ghé sát tới nó.
Chó nhỏ đầu vừa chuyển, thấy được Mông Chính nó quen thuộc, nhiệt tình kêu một tiếng, "Gâu!"
"Đây là Tiểu Hắc." Mông Chính đúng lúc giới thiệu, bàn tay tiến vào lồng sắt, gãi gãi đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thoải mái phát ra thanh âm "ư ử".
Hắn động tác rất quen thuộc, vừa thấy liền biết rất có kinh nghiệm.
"Tôi có thể sờ chút không?" Liễu Thời Hoán nhìn về phía Mông Chính, một đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh, khát vọng nhìn Mông Chính.
"Đương nhiên có thể." Mông Chính nháy mắt ngừng thở, Liễu Thời Hoán như vậy thật sự quá mê người!
"Cám ơn." Liễu Thời Hoán quay đầu lại, đối với Tiểu Hắc nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, ta có thể cùng ngươi chơi không?"
Tiểu Hắc tự nhiên nghe không hiểu, nhưng nó cảm nhận được Liễu Thời Hoán có thiện ý, không chút nào bủn xỉn bày ra thần kỹ bán manh của mình.
Uy Phong ca ca nói, nhân loại sẽ thích sủng vật biết bán manh, sủng vật chỉ có học được bán manh mới có thể được người thích.
"Ha!" Liễu Thời Hoán bởi vì Tiểu Hắc chủ động tới gần phát ra một tiếng kinh ngạc