Phật tử chúng ta thường hay tụng chú (là ngữ ngôn văn tự của Phật Bồ-tát phát xuất từ trong thiền định).
Trước khi Phật pháp truyền sang Hán, đất Hán cũng có một số chú thế gian, tuy cứu cánh không tuyệt hảo nhưng vẫn có thể hiển linh giải trừ tai nạn, so với Phật chú cũng có chỗ thần kỳ hiệu nghiệm giống nhau.
Chú gọi là Đà-la-ni, dịch sang Hán ngữ có nghĩa “tổng trì” (là giữ gìn thiện pháp không cho tán thất và ngăn ác pháp không cho khởi).
Chú còn gọi là Mật ngữ, vì Phạm thiên và Nhị thừa không hiểu được.
Chú còn gọi là Chân ngôn, hàm ý: Như Lai thuyết lời chân thật không dối.
Một số chú là do Phật phóng quang, trong hào quang thuyết ra nên gọi là “Minh”.Uy thần công đức chú Phật không thể nghĩ bàn.
Trong Kinh Lăng Nghiêm Phật nói:– A-nan! Đây là câu văn bí mật vi diệu xuất sinh từ hào quang Phật đảnh tụ hội của mười phương chư Phật.
Mười phương Như Lai nhờ chú này mà đắc thành vô thượng chánh biến trí, hàng hữu học các ông chưa hết luân hồi, phát tâm chí thành, đạt được A-la-hán… Không trì chú này mà tọa đạo tràng khiến thân tâm xa lìa ma sự (thì không có diều đó)…Trong kinh “Thất Câu Chị Phật Mầu Sở Thuyết Chuẩn Đề Đà La Ni” cũng nói: “Nếu có người xuất gia, tại gia nào hành trì chân ngôn, tụng chú này đủ chín mươi vạn biển, thì vô lượng kiếp tạo thập ác, những tội tứ trọng, ngũ vô gián… thảy đều tiêu diệt, sinh ra thường được gặp chư Phật Bồ-tát, tài bào phong nhiêu, thường được xuất gia”.
Trong kinh Đại Bi Tâm Đà-la-ni nói:“Lúc tụng chú, mười phương chư Phật đều đến chứng minh, tất cả tội chướng đều tiêu diệt, tất cà tội thập ác ngũ nghịch, phá trai phạm giới, phá tháp hoại tự, trộm vật chúng tăng, làm ô nhiễm hạnh thanh tịnh… tất cả trọng tội, ác nghiệp như thế thảy đều tiêu diệt.
Chỉ trừ một việc, nơi chú sinh nghi, thậm chí tội nhỏ nghiệp nhẹ cũng không được diệt, huống là trọng tội.
Tuy chẳng diệt trọng tội ngay, vẫn có thể trồng nhân Bồ-đề về sau…Tôi ban sơ liễu ngộ sức mạnh và uy thần công đức Phật chú bắt đầu từ bệnh của phụ thân:Ba tôi đau bao tử(dạ dày) nhiều năm, tùy theo tuổi tác tăng, dạ dày ngày càng đau nặng.
Hôm đó, khí trời lạnh buốt, ba tôi ăn sáng xong thì lái xe đi làm.
Đến trưa thì cảm giác dạ dày nóng, muốn nôn, ông mới “ụa” một tiếng, máu tươi tuôn ra giống như núi lửa phun trào vậy.Đồng nghiệp chung quanh sợ điếng hồn, không biết làm sao, một người nhanh trí đỡ ba tôi dậy cho nằm nghỉ trên ghế sô-pha, rồi gọi điện báo cho tôi hay.Nhận được tin, tôi nhanh chóng đưa ba vào bệnh viện cấp cứu, do vội vàng nên tôi chỉ mang theo bên mình cuốn sách nhỏ có chú Lăng Nghiêm, chú Đại Bi, Thập Chú.Lúc đến bệnh viện, ba tôi nằm trong phòng cấp cứu, mặt trắng bệch, không ngừng thổ huyết.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh lo lắng, chẳng biết làm sao, bà bật khóc…Trong phòng cấp cứu, nhìn giống như địa ngục nhân gian, tiếng rên rỉ, khóc lóc, kêu la vang dội không ngừng, có đủ loại bệnh tụ hội ở đây.
Tôi đi liên lạc sắp xếp, đưa ba vào một phòng tương đối yên tĩnh.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng nói:– Người này thổ huyết quá nhiều, nếu