Tháng 12 năm 2004, Ấn Độ Dương bị địa chấn, phát sinh sóng thần cực lớn, tám quốc gia Đông Nam Ả số người bị nạn tử vong, mất tích… tính ra hai mươi mấy vạn, hơn ngàn vạn người không có nhà, tổn thất trầm trọng…Xem ti vi, thấy các thi thể nằm chất đống trên bãi biển, gia quyến bi thống tuyệt vọng, một trường “quốc phá gia vong”, khiến lòng người chua xót khôn cùng.
Nhìn cảnh tượng này rồi, tôi không cầm được bi thống, liền phát nguyện tụng “Kinh Kim Cang” hồi hướng cho những người chết trong cơn sóng thần.
Tôi nghiêm túc tụng một bộ “Kinh Kim Cang”, lúc đọc đến hồi hướng:“Nguyện đem công đức tụng “Kinh Kim Cang” này, hồi hướng cho tất cả những người bị nạn trong cơn sóng thần nơi Ấn Độ Dương, nguyện chư vị có thể nghe được Phật pháp, phát tâm đại sám hối, sám hối những ác nghiệp đã tạo trong quá khứ, sớm vãng sinh thiện đạo, lìa khổ được vui”.Đột nhiên, cách vai trái tôi chừng hai mét, xuất hiện một đoàn người đứng xếp hàng dài, rất trật tự, rồi từng người một tiến tới (từ bên trái đi qua bên hữu), cung kính lễ bái trước quyển “Kinh Kim Cang”, sau đó không thấy họ nữa.
Cảnh này kéo dài khoảng mấy phút (lúc đó tôi cho rằng đây có thể là ảo giác).Tôi thầm nghĩ: “Nếu như vừa rồi đoàn người lễ bái “Kinh Kim Cang” là những vị đã mất trong cơn sóng thần, thì xin hãy hiện lại một chút”.
Trong óc tôi vừa nghĩ như thế, thì đột nhiên thấy ngoài song kính cửa sổ (bên trái phòng) xuất hiện rõ ràng những bàn tay đủ loại đủ kiểu, có những ngón móp méo giống như bị ngâm trong nước đã lâu, còn thấy rõ cả móng tay và nơi kẻ tay từng giọt, từng giọt nước đang thi nhau rơi xuống, cảm giác như từ họ trong biển ngoi lên và đang bấu vào cửa kính vậy.Do việc xảy ra quá bất ngờ, lại ngay trong đêm tối, khiến lòng tôi có chút sợ.
Nhưng đêm đó ngoài trời rất trong trẻo, không mưa, vậy mà nơi cửa kính lại xuất hiện những bàn tay ướt sũng nước, ngoài tiên liệu của tôi.
Điều này khiến