Kim Doanh, một cô gái khoảng 30 tuổi hướng Hòa thượng Diệu Pháp khóc kể nỗi khổ của minh:– Hồi 16-17 tuổi con tình cờ xem cuốn sách “Lịch sử Phật Thích Ca”, ngay đó nhớ mãi, đối với truyện này yêu thích không muốn rời tay.
Sau đó con đọc tiếp các sách cơ bản của Phật giáo, biết Phật giáo có thánh địa Ngũ Đài Sơn, nên luôn mơ tưởng, mong được lên đó một lần, nhưng tốt nghiệp ra trường rồi thì đi làm, mãi đến năm 27 tuổi nguyện vọng này mới thực hiện được…Vừa đến Ngũ Đài Sơn Kim Doanh có cảm giác rất thân quen, hơn nữa còn thấy Ngũ Đài Sơn mới chính là cố hương của mình.
Khi cô vào chùa, ngụ ở nhà khách và được giao tiếp cùng với các Tỳ kheo ni, cô cảm thấy họ giống như quyến thuộc của mình, vừa ở là không muốn về, cô thực sự quên luôn cảnh nhà, thậm chí quên luôn mình đã ở quá kỳ nghỉ phép, mãi đến khi Ni sư nhắc nhở:– Con không về làm việc sao?Cô mới sực tỉnh và nhớ ra, vội quay về nhà.
về rồi mới biết gia đình đang chuẩn bị phái người lên Ngũ Đài Sơn tìm cô, bởi từ lúc cô rời nhà không hề gọi điện thoại về thăm một lần nào, còn ở quá ngày phép mới mò về, khiến mẫu thân nóng ruột lo lắng đến phát bệnh tim.
Cô bị người nhà trách mắng cho một hồi, mẹ cô tuyên bố:– Từ rày về sau không được đi đâu nữa, nếu không muốn tôi mau chết!Nhưng lần viếng Ngũ Đài Sơn đó khiến cô vương vấn nhớ nhung mãi, thậm chí nhiều lần nằm mơ còn thấy mình mặc y phục người xuất gia.
Chẳng bao lâu, cô quyết định phải đi tu, mẹ cô cực lực phản đối.
Cô thưa với mẹ:– Mẹ cũng tin Phật mà, con xuất gia không phải là việc tốt hay sao? Huống chi trong nhà vẫn còn anh, chị và đám con cháu vây quanh, như thế chưa đủ hay sao? Mẹ không cho con xuất gia, mẹ có biết làm vậy con khổ lắm không?Mẹ cô thẳng thừng bảo:– Không được nhắc đến chuyện này nữa! Ai muốn xuất gia cũng được, ngoại trừ con ra! Ngày nào mẹ còn sống, mẹ nhất quyết không cho con xuất gia! Con mà đi tu, là mẹ… chết liền cho coi!Không còn cách nào khác, cô nghĩ “chỉ còn nước học theo Phật, trốn nhà đi tu”… bèn âm thầm xin nghỉ việc, để lại một phong thư, lén rời khỏi nhà.Cô lên Ngũ Đài Sơn, vào chùa, xin trụ trì cho xuất gia.
Nhưng trụ trì bảo cô trước tiên khoan cạo tóc, cứ ở đây tập tu xem có thích ứng với đời sống xuất gia không? Nào dè mới nửa tháng anh cô đã tìm đến, kể rằng cô vừa rời nhà thì hôm sau mẹ đã phái người đi tìm ngay, nhưng không ai biết cô ở chùa nào, họ đi tìm liên tục suốt nửa tháng nay, tới giờ mới lần ra chỗ cô cư ngụ.
Anh còn bảo:– Mẹ vì em đòi xuất gia mà phát bệnh tim nặng đến phải nhập viện, hiện giờ sống chết chưa rõ…Thế là cô phải theo anh trai trở về, mẹ cô cũng vừa mới ra viện, đang nằm ở nhà dưỡng bệnh.Cô than với Hòa thượng :– Đúng là con “xuất” không ra khỏi “gia”.
Nhưng tâm trí con đến nay vẫn để ở chùa.
Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa được tự do, khó thể thực hiện ước mơ của mình.
Hằng ngày con sống như cái xác không hồn… Xin sư phụ chỉ dạy, con phải làm sao đây?…Cô Kim vừa nói lệ tuôn đầm đìa, khóc nghẹn ngào nức nở…Hòa