Trước đây tôi luôn cho rằng câu chuyện này là kịch bản hư cấu nổi tiếng do Quan Hán Khanh sáng tác, nào ngờ lại là chuyện thật.Bảy, tám năm trước thông qua một tu sĩ trong “Vạn Phật Thành”, tôi được đến Đài Loan nghe Trương giáo sư thuật lại tỉ mỉ các việc lạ lùng bà đã trải qua.Ba mươi năm trước bà làm công tác từ thiện tại Đài Loan, chuyên tư vấn tâm lý, là người tiên phong vực dậy trào lưu tốt cho xã hội, vì vậy mà các ủy viên công tác từ thiện ở Đài Loan đều gọi bà là “Trương giáo sư”.
Tôi biết tên thật của bà, nhưng ở đây chúng ta cứ gọi bà là Trương giáo sư.Hiện nay Trương giáo sư đang ở Mỹ, tôi có điện thoại trò chuyện cùng bà, bà là cư sĩ tu tại gia, ăn chay trường, nói năng cẩn trọng, chuyên trì “chú Đại Bi” và niệm Phật, thường đi khắp nơi truyền bá Phật pháp.
Hiện nay bà hơn 70 tuổi.Trước khi kể chuyện mình, Trương giáo sư đã mở đầu như sau:“Những việc xảy ra cho tôi có nhiều linh dị, tôi nghĩ không phải ai cũng gặp chuyện giống như mình.
Nhưng chẳng thể vì các vị không gặp những chuyện này mà vội kết luận rằng đây là hoang đường không có thực!Khi nghe xong câu chuyện của tôi, các vị muốn phê phán sao thì tùy, tôi không dám có ý kiến.
Nhưng tôi kể hoàn toàn trung thực, quyết không hề vọng ngữ, về điểm này xin hãy tin tôi”.Đây là câu chuyện nhân quả báo ứng tuyệt hay mà bút giả may mắn được nghe chính miệng Trương giáo sư kể ra, thiết nghĩ những người giữ chức vụ cao, nắm quyền sinh sát trong tay cũng nên xem, sẽ rất có ích.
Giờ xin ghi lại chia sẻ cùng quí vị:“Trương giáo sư vào đại học muộn (do sinh con rồi mới thi), tốt nghiệp lúc 33 tuổi (lúc này bà đã có ba con trai).Năm 33 tuổi, vào tháng 5 bà phát hiện mình mang thai, dự tính sẽ lâm bồn đúng vào ngày sinh nhật 34 của mình.
Khi mẫu thân bà hay tin này thì kiên quyết yêu cầu bà phá thai.
Thấy mẹ mình xưa nay tin thờ Phật, lại ăn chay nhiều năm, luôn giữ giới bất sát nghiêm ngặt.
Nhưng vì sao bây giờ lại yêu cầu mình phá thai? Bà Trương cảm thấy rất kỳ quái, dù có gặng hỏi đến mấy, mẫu thân vẫn không chịu giải thích nguyên nhân.Khi Trương giáo sư mang thai, xảy ra hiện tượng rất lạ.
Thứ nhất: trong người bà khó chịu khiến phải thường xuyên đập đầu vào tường.
Thứ hai: Khi nôn ọe thì cứ đòi chồng và ba con trai phải đánh mình, còn buộc họ phải dốc hết sức mà đánh (có vậy bà mới thấy dễ chịu).
Nếu chồng và con không chấp nhận, thì bà liền trở mặt với họ.
Đây là hiện tượng kỳ quái mà những lần mang thai trước bà chưa hề bị qua.Khi bà Trương mang thai đến tháng thứ tư, thì bạn của thân mẫu bà là một tu sĩ ở Đài Trung có việc đến Đài Bắc nên tiện đường ghé thăm nhà họ.
Mỗi lần gặp vị tu sĩ này Trương giáo sư đều đảnh lễ.
Lần này bà Trương lễ rồi, lại xin lễ thêm một lần nữa.Sư hỏi:– Vì sao lại muốn đảnh lễ ta thêm nữa?– Dạ, đó là con lễ thay cho hài nhi trong bụng.Vị Sư hoan hỉ nói:– Được rồi, ta thu nhận bé.
Nếu đã muốn cho cháu làm đồ đệ ta thì sau này có xảy ra chuyện gì, nhớ cho ta hay.Khi thai nhi được sáu tháng, ngày nọ mẹ của Trương giáo sư muốn ăn một món chay ngon mà tiệm ăn lớn ở Đài Bắc mới có bán.
Trương giáo sư là người con chí hiếu, luôn muốn làm mẹ vui lòng nên ráng sức đi mua.
Khi bà ra khỏi nhà, bước lên xe buýt rồi, lạ một điều là người trên xe đều thấy bà mang cái bụng to thù lù, nhưng chẳng ai muốn nhường chỗ ngồi cho, thậm chí có kẻ còn vờ nhắm mắt lại để khỏi phải thấy và không ai thèm lý tới bà.Vì vậy Trương giáo sư phải đứng suốt.
Bỗng nhiên xe tông phải vật nặng, thắng gấp, khiến bà té nhào, dẫn tới động thai; phải chở đi cấp cứu.Tối đó bà đau bụng dữ dội, lúc này thai nhi chỉ mới hơn sáu tháng, nhưng bà đã sinh non.
Bé tuy hình dáng còn rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra đây là một bé trai vô cùng xinh đẹp, tuấn tú.Bác sĩ bảo do hài nhi sinh quá sớm, họ đã làm hết sức mình, nhưng có cứu sống được bé chăng thì không dám bảo đảm, vì vậy Trương giáo sư đừng quá kỳ vọng…Trương giáo sư hết sức tự trách, giận mình không chịu an phận ở nhà để con trẻ được bình an sinh ra.
Hiện tại bé chỉ có thể nằm trong lồng kính, bà rất mong Phật Bồ tát sẽ gia trì cứu bé.
Bỗng bà sực nhớ đến vị sư cách đây không lâu đã ghé qua nhà bà, nên gọi điện báo cáo:– Thưa sư, con đã sinh rồi, em bé còn quá nhỏ.
Nhưng con hy vọng có thể cứu được nó.Sư hỏi:– Con muốn cứu nó ư? Tốt! Vậy hãy làm theo yêu cầu của ta.
Từ hôm nay hãy bắt đầu ăn chay trăm ngày, con thường tụng kinh gì?– Dạ con chuyên tụng “Bạch y thần chú” ạ.– Được rồi, thế thì con cứ tụng chú này, nhưng phải tụng một vạn (10.000) biến nhé, nếu muốn cứu cháu thì buông điện thoại xuống là tụng ngay đi!Lúc này Trương giáo sư đang ở bệnh viện, nghe sư phụ dạy như vậy thì vội tụng Bạch y thần chú không ngừng.
Ngoại trừ lúc ngủ nghỉ ra, thời gian còn lại đều tụng suốt.Không bao lâu bệnh viện bảo Trương giáo sư có thể về nhà.
Về nhà rồi hằng ngày bà ở trước Phật tụng chú.
Ngày ngày đều như thế.Khi bé được một tháng, tối đó bà bỗng thấy ác mộng: Trong mơ đứa bé cứ kéo lôi bà, bà cũng giằng lại.
Bỗng bà buông tay ra, mặt đứa bé đen thui.
Bà giật mình tỉnh giấc, nghĩ điềm mộng này ắt chẳng lành, bèn bảo chồng gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm xem con thế nào rồi? Lúc này đã 3 giờ sáng.
Chồng bà ngại nên chưa gọi điện, trong lúc ông do dự thì bệnh viện đã gọi tới báo tin đứa bé vừa qua đời lúc ba giờ khuya.Trương giáo sư nghe vậy thì bật khóc.Sáng ra, khoảng hơn 6 giờ, vị sư ở Đài Trung đã bao xe đến nhà họ.
Vừa vào cửa, sư liền bảo:– Chúc mừng bà!Trương giáo sư ngơ ngác, thầm nghĩ: “Thằng bé con mình vừa mất, sao sư lại chúc mừng?”…Nhưng sư đã lên tiếng hỏi:– Phải chăng hài nhi ra đi lúc ba giờ sáng?Trương giáo sư rất kinh ngạc, nói:– Sao ngài biết được?Sư kể rõ nguồn cơn:– Hồi hôm này (khoảng 12 giờ khuya), đứa bé đến từ biệt sư.
Nó nói: Con vốn muốn đem bà ấy đi, nhưng hiện tại vô phương đoạt mạng bà.
Bởi vì bà đối với mẫu thân một bề hiếu thuận, mẹ bà muốn ăn gì, bà dù mang thai cái bụng to thè lè cũng ráng đi mua đồ cho mẹ và do bị gặp tai nạn xe như thế, khiến con không đủ khí lực để sống trong bụng bà.
Con vốn định vào đúng ngày sinh nhật (34 tuổi của bà) sẽ bắt bà đi.Sư hỏi:– Con theo bà rốt cuộc là có oán thù gì?Bé đáp:– Đây là mối thù truyền kiếp.
Cách đây nhiều đời bà ấy từng là tham quan, đã phán án sai, khiến con bị chết oan.
Vì vậy con để bà từ lúc hoài thai là bắt đầu bị hành hạ, chính là trả mối thù lúc con bị tra tấn trong ngục.
Con khiến bà húc đầu vào tường, kêu chồng, con… đánh đập mình, là để rửa mối hận lúc con ở trong ngục thọ cực hình tàn khốc.Nhưng hiện tại, từ lúc bà sinh con ra rồi thì không ngừng niệm Phật, do bà niệm Phật, nên chung quanh bà luôn được Phật Bồ tát che chở chúc phúc, vì vậy con vô phương tiếp cận, không có cơ hội để bắt bà đi.
Nhưng con chẳng cam tâm, luôn chờ đợi.
Do trong nhà bà có Phật đường, con không cách chi vào được, vì trong nhà bà luôn được các tôn tượng Phật bảo hộ che chở cho nên hiện tại con không đủ sức, có muốn kéo bà đi cũng không được, đành phải bỏ đi.Pháp sư bảo Trương giáo sư, bà không nên lưu luyến đứa bé này, nó đến là để báo thù, muốn đoạt mạng, bắt bà đi…Nghe vậy, lúc này mẫu thân của Trương giáo sư mới kể ra việc khuất tất trong dòng họ:Dòng họ Trương giáo sư phát sinh chuyện rất kỳ lạ.
ông nội, ông cố, phụ thân bà đều đúng ngày sinh nhật năm 36 tuổi thì tạ thế.
Điều này xảy ra liên tục suốt 5 đời, các trưởng nam của dòng họ đều vô phương sống quá 36 tuổi, số mệnh họ cứ đúng ngày sinh nhật 36 là lìa nhân gian.
Còn phía con gái thì các trưởng nữ cứ đến sinh nhật 34 là tạ thế, không ai thoát khỏi…Chuyện này mặc dù mẫu thân bà biết rất rõ, nhưng không dám nói cho Trương giáo sư nghe, vì sợ con mình sẽ bị kích động, bởi vì Trương giáo sư cũng là trưởng nữ.Đây là lý do vì sao mẹ Trương giáo sư kiên quyết muốn bà phá bỏ thai đi.Trương giáo sư có ba trai, mỗi mỗi đều ưu tú, nhất là cậu cả, tốt nghiệp đại học xong thì đi Mỹ du học, sau đó thành gia lập nghiệp.
Hai năm trước Trương giáo sư từ Mỹ sang thăm con trai thứ hai và trai út tại Đài Loan thì bỗng nhận được điện thoại báo tin cậu cả đang tắm bỗng bị ngạt thở, hiện đang cấp cứu.
Khi bà về đến Mỹ thì cậu cả đã qua đời.Điều nảy đối với bà như sét đánh ngang tai, khiến bà suy sụp, té xỉu.
Nhờ mẫu thân khuyên giải nên bà ráng nén đau đớn để lo xong 49 ngày cho con.
Lúc này hầu như bà đêm ngày đều khóc, ai an ủi cũng vô dụng.Con trai út của bà cũng tới Los Angeles, thậm chí phải nghỉ công tác để khuyên dỗ mẹ nguôi sầu.
Trương giáo sư cũng hy vọng mình có thể thoát ra khỏi nỗi đau, thế là bà nảy ý đến một ngôi chùa mà thuở giờ chưa từng ghé qua, hy vọng Phật Bồ tát có thể giúp tâm tư bà bình ổn lại.Từ mười năm trước, Trương giáo sư đã biết có ngôi chùa này, nhưng chưa bao giờ đến viếng.
Hôm đó bà đi cùng chồng và con trai út, vừa vào cửa thì thấy trong Phật đường có hai người: Một vị là pháp sư [11] Hương Cảng(Hong Kong), một vị là cư sĩ tại gia.
Vị tu sĩ Hong Kong vừa thấy bà Trương thì nhìn chăm chăm, mà Trương giáo sư lúc đó hễ thấy người thì khóc, pháp sư liền hỏi nguyên nhân, biết việc rồi, ông luôn mồm bảo Trương giáo sư:– Bà yên tâm, tôi sẽ lo giúp cho bà.Tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng pháp sư xin số điện thoại của bà và hẹn ngày mai gặp.
Sau đó mỗi tuần ông đều hẹn gặp và trò chuyện cùng bà, ông thường nói: “Thế gian vô thường, luôn có sinh ly tử biệt… mục đích là để an ủi cảnh tỉnh bà, nhưng bà chẳng thể nào thoát ra khỏi vực thẳm khổ sầu.Thực sự thì cả đời Trương giáo sư chưa làm điều gì đáng thẹn với lương tâm, tại Đài Loan bà một bề tham gia công tác từ thiện xã hội, giúp đỡ biết bao người, không hiểu sao lại gặp phải cảnh này?Một hôm pháp sư gọi điện cho bà, mời bà đến rồi bảo:– Tôi rất muốn giúp bà, nhưng phải đúng bệnh cho thuốc.
Nhưng tôi tra không ra nhân quả khuất tất nên vô phương giúp bà.
Tôi có thỉnh một tượng Quan Thế Âm từ Đại Lục, hiện để tại Phật đường của mình, bà có thích Bồ tát Quan Thế Âm chăng?– Dạ con từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ Bồ tát Quan The Âm ạ!Pháp sư bảo:– Tôi sắp thế này, để thỉnh Bồ tát Quan Âm về nhà, trước tiên bà hãy đi mua 66cm[12] vải vàng, hai bó hoa cúc, cùng hoa trái đèn hương… rồi sáng mai đến thỉnh…Hôm đó bà cùng con trai đi đến tiệm vải để chọn.
Trong đây vải vàng rất nhiều, bà do dự chẳng biết mua loại nào thi bỗng thấy một khúc vải rất đặc biệt, liền cầm lên chuẩn bị trả tiền.
Bà chủ tiệm nói:– Khúc vải này không bán, bởi vì nó ít quá.
Mua về cũng không thể dùng làm gì.
Trương giáo sư liền đo xem, kết quả vừa đúng 66cm, thế là bà mua ngay.
Bà đi qua hàng hoa, tiệm còn đúng hai bó hoa cúc, bà mua luôn và hôm sau đi thỉnh tượng Quan Thế Âm về nhà.Từ đó trở đi trải qua hơn hai tháng, Trương giáo sư vẫn cảm thấy rất thống khổ, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, lần nọ bà đến chỗ pháp sư, ông nói:– Tôi nhất định phải tra cho rõ nhân quả của bà, chuyện bà không giống như người bình thường, tôi phải dùng cách thức đặc biệt để giúp bà.Rồi ông đưa bà một tờ giấy đỏ và một bao thư, nói:– Trên tờ giấy này bà hãy viết ra: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.Thấy bà ngơ ngác, ông giải thích:– Kim: Là viết về gia thế, gốc gác xuất sinh.
Mộc: Là viết về bạn bè, công việc.
Thủy: Là viết ra tên họ toàn gia.
Hỏa: Kiếp này bà có oan khuất gì? Thổ: Bà có nguyện vọng gì? Thế nhưng cần chú ý một điểm, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai xem qua, bao gồm cả chồng, con bà và ngay cả tôi nữa.Viết xong rồi thì tại ngày, giờ, tháng, năm… đó, đối trước phương hướng đó… đọc năm lần, liên tục ba ngày, đọc tổng cộng 15 lần.
Xong đem đốt đi rồi bỏ tro vào bao thư này, đặt dưới gối nằm.Trương giáo sư làm y theo lời thầy nói, viết tổng cộng hơn 1.600 từ, đọc đủ 15 lần, rồi đốt đi, bỏ vào bao thư, đặt dưới gối.Được một tuần, pháp sư gọi điện cho bà, hỏi:– Trong thời gian này không có hiện tượng gì phát sinh ư?Trương giáo sư đáp:– Dạ không ạ.Đến ngày thứ mười, thầy gọi điện tới nói:– Chúc mừng bà, tôi đã tra rõ nhân quả của bà, giờ hãy mau đến chỗ của tôi.Con trai út bà cũng cùng đi với bà.Đến chỗ pháp sư, bà thấy trên bàn ông đặt một tờ giấy vàng rất lớn, trên ghi chi chít chữ.Pháp sư nói:– Đêm qua tôi ngồi tĩnh tọa suốt đến sáng, cuối cùng từ trong thủy đàn đã tra được hết rồi.
Nghĩa là trong nước hiện chữ gì tôi đều chép ra, phải mất mấy tiếng mới chép xong, tất cả tôi đều ghi hết trong tờ giấy này.
Bà xem xong thì sẽ hiểu ngay.Sau đó pháp sư bảo bà:– Còn có hai tên cho bà xem đây.
Bà vừa nhìn liền nói:– Hai người này đương nhiên con biết, bọn họ đến đòi nợ con.Pháp sư nói:– Có phải bà rất hận hai người này?– Dạ đúng.Pháp sư nói:– Bà không nên hận họ, bởi vì đời trước bà nợ họ, đừng hận nữa.
Việc gì cũng đều có nhân quả của nó.– Tiếp đến pháp sư đưa tờ giấy vàng cho bà đọc và nói:Khi đọc đoạn thứ nhất, lòng bà sẽ hết sức sợ hãi, nhưng đọc đến đoạn hai, bà sẽ rất kinh ngạc, lúc đọc đến đoạn thứ ba, bà cảm thấy an ủi vô cùng.Thế là bà bắt đầu đọc tư liệu, rất dài: Vì cả trang giấy to lớn ghi rõ hết chuyện đời trước của bà.
Điều đáng ngạc nhiên là, câu chuyện nhân quả báo ứng này cũng giống như vị pháp sư Đài Trung từng kể 19 năm trước, nhưng ở đây ghi cụ thể tỉ mỉ hơn, có tên họ hẳn hoi:Đây là câu chuyện “Đậu Nga kỳ án” nổi danh trong lịch sử mà ai cũng biết, chuyện hoàn toàn có thật được ghi như