Tác giả bài viết này là cư sĩ Từ Quang, cả nhà ông đều là những nhà khoa học lỗi lạc.
Song thân ông là hai khoa học gia, đồng công tác tại Viện Khoa học Trung Quốc.
Sau khi tác giả nghiên cứu Phật giáo, sinh cảm phục và phát tâm qui y Tam Bảo.
Chính lòng hiếu thảo và tâm thành ứng dụng Phật pháp của ông đã cứu được mẹ ngay lúc một chân bà đã bước vào quỷ môn quan.
Nhờ vậy mà cha mẹ ông hồi tâm, đồng bước vào con đường tu học theo Phật.
Câu chuyện này hoàn toàn có thật và rất đáng tin.
Mời quý vị xem bài văn tự thuật của ông:Tháng 2 năm 1989 tôi qui y Phật tại chùa Ngọa Long ở Tây An với Đại sư Trí Chân.
Năm 1991 tôi đến nhậm chức và giảng dạy tại một Cao Học nọ ở Bắc Kinh.
Hơn 20 năm nay, tôi chuyên giảng dạy đào tạo người, vừa nghiên cứu khoa học vừa tu hành, tuy chưa đủ tinh tấn, nhưng trong sinh hoạt lẫn công tác đã hưởng được nhiều lợi ích thâm sâu.Trước đây, những chuyện học Phật chiêu cảm ứng vô biên toàn là tôi được nghe các pháp lữ kể.
Nhưng sau này thì chính tôi đích thân trải qua.
Chuyện có thật này phát sinh ngay tại nhà tôi, kỳ lạ và huyền diệu không lường.
Vì muốn báo ân chư Phật, Bồ tát, tôi xin đem việc này thuật lại, mong chư vị Phật tử tăng trưởng thêm lòng tin chân chính kiên định.Đầu năm 2008, mẹ tôi bệnh tim và cao huyết áp nghiêm trọng, chưa đầy nửa năm đã bốn lần do tim đập nhanh, ngừng đột ngột mà bị hôn mê ngất xỉu.Có lần ba tôi ra chợ mua đồ, mới rời mẹ tôi ra ngoài chừng nửa tiếng, thì khi về đã thấy bà té nằm trên đất, dập đầu chảy máu… rồi sau đó dù bà có tỉnh, nhưng không đủ sức bò dậy.
Lúc tôi đưa mẹ đến các bệnh viện lớn điều trị, mẹ tôi không còn sức để đi.
Bác sĩ khám, thấy tim mẹ tôi đập nhanh, hay bị hồi hộp, hoảng loạn, mạch bị bế và nhảy bất thường.Bác sĩ bảo: Người già 85 tuổi mà mổ, sẽ nguy hiểm rất lớn, nếu không suy kiệt đến cùng thì cố gắng không phẫu thuật, vì vậy chỉ có thể dùng thuốc để xoa dịu bệnh tình thôi.Đến năm 2009, mẹ tôi cứ cách một, hai ngày là phát bệnh, cơ hồ suốt đêm không ngủ được.
Bác sĩ cho thuốc trị tim và cao huyết áp nhưng thảy đều vô hiệu.
Thế nên tôi thật buồn khi nhìn cảnh mẹ tôi trị bệnh không hiệu quả.
Những khi tiết trời thay đổi, bệnh bà càng trở nặng.
Thậm chí đài khí tượng mới dự báo khí lạnh vừa đến Tân Cương thì mẹ tôi đã cảm thấy khó chịu rồi.
Thân thể bà suy cực điểm.
Ban đêm tim thường bị ngừng đập hoặc nhảy loạn xạ, gây cho bà cảm giác hồi hộp khủng hoảng…Thứ bảy cuối tháng 5/2009, tôi đến thôn Trung Quan thăm song thân.
Cha tôi bảo:– Khí trời mùa hạ oi bức, nung nấu như thế này, e rằng mẹ con không qua khỏi.Không thể ngồi đó nhìn mẹ chờ chết, trong giây phút nguy cấp tôi nghĩ đến Phật pháp, và muốn ngầm tạo công đức cho mẫu thân.
Lúc đó tôi mới thuộc “kinh Kim Cang”.
Tôi biết công đức “kinh Kim Cang” vi diệu không thể nghĩ lường, nên quyết định tụng kinh “kinh Kim Cang” hồi hướng công đức cho bà, cầu chư Phật Bồ tát gia hộ bệnh mẹ tôi chuyển tốt.Thế lả Chủ nhật tôi bắt đầu tụng, hằng ngày cứ 5 giờ sáng tôi thức dậy tụng một bộ “kinh Kim Cang”, tụng rồi thì hồi hướng hai nguyện:1.
Trước tiên là cầu cho oan gia trái chủ của mẫu thân.
(Học Phật hơn 20 năm, tôi biết những bệnh chữa trị vô hiệu đều thuộc về nghiệp chướng, nhất định là do oan gia trái chủ tìm đến đòi nợ, quấy nhiễu…Vì vậy rất cần hồi hướng cho những oan gia trái chủ mà mắt phàm không nhìn thấy này).
Nội dung hồi hướng đại khái như sau:“Tôi xin hồi hướng công đức tụng ‘kinh Kim Cang’ này cho tất cả oan gia trái chủ của mẫu thân, xin chư vị oan gia đừng hành hạ giày vò mẹ tôi nữa, tôi biết các vị rất khổ, mẹ tôi cũng khổ.
Nhưng cứ quấy nhiễu thế này sẽ khiến đôi bên (lưỡng bại câu thương) đều bị thiệt hại.
Giờ đây tôi tụng kinh Kim Cang xin hồi hướng công đức cho chư vị, cầu chư vị tiêu nghiệp chướng, có thể ly khổ đắc lạc, thác sinh vào cõi lành, mong chư vị phát tâm qui y Tam bảo, tin và nguyện niệm Phật, vãng sinh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới”.2.
Sau đó tôi hòi hướng cho mẫu thân như sau:“Nguyện mẹ con nghiệp chướng tiêu trừ, phúc huệ tăng trưởng, khang kiện trường thọ, phát tâm tin và nguyện niệm Phật, sau khi mãn báo thân này, vãng sinh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới”.Tôi tụng một tuần, xong bảy bộ “kinh Kim Cang”.
Bởi lúc tụng vào khoảng 5 giờ sáng, sợ làm ảnh hưởng giấc ngủ người thân nên tôi chỉ tụng thầm, lúc tụng Văn hồi hướng cũng niệm thầm, trong tâm tưởng rõ ràng từng biến, chỉ là không đọc ra tiếng.
Nhưng mà chuyện tụng “kinh Kim Cang” hồi hướng cho mẹ này, tôi tuyệt chẳng hé răng nói với mẹ hay bất kỳ ai biết.Sau một tuần, tôi đi Trung Quan thăm song thân, khi tôi hỏi thăm bệnh tình của mẹ, phụ thân tôi tỏ vẻ hưng phấn nói:– Thật may, cả tuần nay tim và huyết áp của mẹ con đều ổn cho nên hằng ngày bà ngủ rất ngon.
Liên tục 7 ngày mà không phát bệnh, đây là việc chưa từng có gần một năm nay.Nghe vậy tôi khấp khởi mừng, thầm đoán rằng chuyện mình tụng kinh cho mẹ đã có tác dụng…Thế là tôi kể cho mọi người nghe sự tình, ai nghe xong cũng kinh ngạc, đồng cho là vi diệu không thể lường!Sau đó mẹ mới khai ra chuyện bà giấu diếm bấy lâu, tôi nghe càng chấn động dữ.
Mẹ tôi thổ lộ rằng trước đây bà sợ nói ra cả nhà sẽ không ai thèm tin nên đành im lặng.Số là gần một năm nay, tối nào bà cũng bị huyết áp tăng cao, tim mệt cực kỳ, ngủ không được, hơn nữa còn luôn nhìn thấy có