Đầu năm Dân Quốc, Hòa thượng Diệu Liên ở chùa Tử Vân thuộc huyện Chương Châu, tỉnh Phúc Kiến, tuy tuổi hơn 80 nhưng vẫn rất khang kiện, ngài thường thuyết giảng Phật pháp giáo hóa cư dân quanh đó.
Ngài dạy họ giới sát, tin nhân quả báo ứng… Bất kể gái, trai, già, trẻ, hễ nghe đến lời ngài khai thị đều kính ngưỡng tin phục.Mỗi tháng vào ngày Rằm, mồng Một, chùa Tử Vân luôn tổ chức pháp hội kéo dài ba ngày, do Hòa thượng đứng ra giảng pháp.
Hễ đến mấy ngày này, cả rừng người đổ về tụ hội rất đông, ai cũng muốn được nghe ngài khai thị.Thường ngày, mỗi sáng sớm Hòa thượng hay đi một mình lên núi, rảo một vòng khắp chung quanh, dù mưa gió cũng chẳng nghỉ ngơi.Một hôm ngài lên núi, bắt gặp cách chỗ mình chừng trăm bước có con rắn dài hai thước bị bệnh nằm đó, đầu đuôi đều bị thương.
Máu mủ xông tanh nồng, đang thở thoi thóp.Ngài thấy tội nghiệp, bèn cứu chữa cho nó.
Ngài nhai thảo dược, đắp lên vết thương cho rắn, chăm sóc nó xong rồi, mới quay về chùa.Hôm sau, lúc Hòa thượng đi thăm con rắn, thì không thấy nó nữa.Nửa tháng sau chùa tổ chức giảng pháp, lúc Hòa thượng đang thuyết pháp, bỗng có con rắn bò vào chùa, thính chúng mặc dù có kinh hoảng, nhưng không ai làm hại nó.Hòa thượng nhận ra đó là con rắn từng được mình cứu nửa tháng trước, bèn bảo: Mọi người chớ sợ, cứ để rắn vào nghe pháp!Con rắn bây giờ vết thương đã lành, nó bò đến trước mặt Hòa thượng, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn lại, đầu ngóc lên, ánh mắt biểu thị đầy niềm tri ân.Khi Hòa thượng khai thị, con rắn giống như nghe hiểu hết, khóa giảng kinh kết thúc, nó bò đi.
Từ đó, mỗi lần chùa có khóa giảng, con rắn đều vào nghe pháp rất đúng ngày, khi nghe giảng đến “giới sát” thì nó lộ vẻ rất hiểu và lãnh hội.Như thế trải qua hơn một năm, con rắn đã dài tới ba thước.
Tăng chúng trong chùa và