Đây là câu chuyện có thực do tôi đích thân trải qua, tuyệt không nói dối.Nhà chúng tôi vốn không khá giả, trước đây sống rất gian khổ, xem như khó thể mua nhà.
Sau đó, tôi được biết đến Phật pháp, cũng là lần đầu được tiếp xúc với Tâm kinh và chú Đại Bi, nói chung tri thức về Phật pháp tôi rất kém, bởi tôi không biết gì khác ngoài hai bộ kinh này.Nguyên nhân là lúc đó hai bộ kinh này lưu truyền rộng rãi, tôi thấy cũng dễ tiếp thu, nên đã lên mạng tải về tụng.Lúc đó tôi hoàn toàn không có mục đích chi, chỉ cảm thấy hễ đọc tụng thì trong lòng rất thư thái, phiền não cũng giảm thiểu, bầu không khí chung quanh toát ra vẻ tôn nghiêm… Nên tôi cực kỳ thích tụng, không hề có ý muốn nguyện cầu hay xin xỏ gì…Mấy tháng sau, có một chuyện lạ xảy ra.Cơ quan phụ thân tôi làm đột nhiên tuyên bố: Cho góp tiền mua nhà, bởi vì đất thổ cư lúc dó thuộc khu vực biên viễn, nên giá rất rẻ, xem như là rẻ nhất thành phố.
Hơn nữa số nhà công ty cho mua cũng giới hạn, dù có nhu cầu song cũng phải thuộc diện có đủ điều kiện mới được phép đăng ký xin mua, do có rất đông người muốn mua nhà, nhưng do thiếu điều kiện nên không thể mua được, họ vô cùng tiếc nuối.
Phụ thân tôi tuy chỉ là một viên chức phổ thông, nhưng may mắn được tham dự mua.Sáu tháng sau, cơ quan tuyên bố cho rút số, bắt thăm chọn nhà, xem như dựa vào may mắn.
Hôm đó tôi đang ở nhà tụng Tâm kinh và chú Đại Bi, riêng cha mẹ tôi thì đi tham dự buổi rút thăm.Ban tổ chức sắp thứ tự theo tên họ ABC… cha tôi bị xếp ở hàng chót.
Đến lúc cha tôi rút được thăm, thì số nhà chỉ còn lại năm cái.
Lúc đó cha và mẹ tôi chẳng hi vọng mình được có may mắn chi, thầm nghĩ dù có được nhà thì cũng là ngôi cư trú tệ nhất mà thôi.
Lúc ấy mẹ gọi điện cho tôi rầu rĩ nói: Xem như xong rồi, không còn hi vọng chi nữa.Tôi an ủi mẹ mấy câu.
Sau khi buông điện thoại xuống, tôi vẫn an định tụng Tâm kinh và chú Đại Bỉ tiếp tục.
Lòng chẳng hề buồn hay lo lắng, cũng chẳng có tâm hướng Phật Bồ tát xin xỏ gì, tôi cứ chí thành tụng kinh với tâm vô tạp niệm, vì đây là thói quen của tôi.Hai tiếng sau, mẹ tôi đột nhiên gọi điện về, vui vẻ báo tin:– Thực là kỳ lạ con ạ, lúc chúng ta bắt thâm, đúng là nhà chỉ còn năm cái.
Mấy ông nhân viên thảy đều đang thu dọn đồ để ra về, mẹ chẳng còn bất kỳ hi vọng chi, chỉ tiện tay rút đại một cái thăm trong hộp ra, ai dè lại trúng ngay…