TÂM SỰ TRÙM DU ĐÃNGThưa chư vị cư sĩ:Tôi tên Lữ Sơn Kiệt, người Hà Nam.
Một ngày cách đây hơn bốn năm, trong lúc nghỉ trưa tôi tình cờ nghe cô Lý Linh kể các câu chuyện kỳ diệu của vợ chồng cô (khi họ đến Ngũ Đài Sơn lễ Hòa thượng Diệu Pháp) cho những người trong xưởng nghe.
Những câu chuyện báo ứng nhân quả này thật hấp dẫn và lôi cuốn khiến tôi rất ưa nghe, nhưng không dám tới gần (vì sợ lảm ảnh hưởng tâm tư mọi người), song khi tôi đi tới thì thấy các vị trong xưởng hầu như chẳng ai tránh né tôi cả.Ăn tối xong, tôi không kềm chế được cảm giác xúc động (vì lần đầu tiên được nghe Phật pháp), nên ráng thu hết can đảm đến trước nhả Lý Linh.
Thật may, lúc này chỉ có cô và ông xã lả Đan cư sĩ ở nhà.
Hai người họ chẳng những không đuổi tôi đi, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi (một kẻ không được ai hoan nghênh như tôi).Vợ chồng cô Lý Linh là đệ tử Hòa thượng Diệu Pháp, tôi nói chuyện với họ tới ba-bốn tiếng đồng hồ.
Được pháp Phật tẩy gội thấm nhuần, không những tôi hiểu được nguyên nhản bịnh hoạn trên thân mình, mà còn biết rằng nếu như tôi không sớm hối cải sửa lỗi sám hối, thì tương lai chắc chắn sẽ phải đọa địa ngục vô gián.Tôi là người như thế nào ư? Xin thưa với quý vị, con nít mà đang khóc ầm ĩ, chỉ cần nghe người lớn nói một câu: -“Lữ Sơn Kiệt đến kìa!” là chúng lập tức nín ngay.
Tên của tôi có thể giúp người trong thôn làng đem ra hù con nít thì phải biết là thành tích “oai hùng” của tôi rất vang danh, nỗi cộm!Xin đơn cử một chuyện nhỏ (như hạt mè) thôi, để bạn hiểu tính cách “hảo hớn” của tôi như thế nào:“Nhiều năm lâu xa về trước, ngày nọ tôi cùng một người bạn tản bộ trên đường, vừa đi vừa nói cười rôm rả, thì ngay lúc đó bỗng nghe phía sau có tiếng còi xe “tin tin” vọng tới, tôi ngoái nhìn thi thấy đó là một chiếc xe vận tải to đùng.
Nhưng tôi vẫn tỉnh bơ đi nghênh ngang trên đường, chẳng thèm lý gì tới nó.KÉ…ÉT..ÉT! – Tiếng kèn xe rống to như muốn xé màng nhĩ, tôi giật nẩy người, gã tài xế quát to: – “MÀY MUỐN CHẾT Ư?!Chiếc xe lúc này đã dừng lại.
Tài xế thò đầu ra mắng tiếp:– Đúng là mày tự tìm cái chết mà!Tôi nghe xong, bốc hỏa.
Liền chạy tới đập rầm rầm vào xe, tay trái nắm chặt cửa xe, tay phải thoi lia vào tên tài xế.
Đột nhiên tôi phát hiện: ngồi bên phải hắn là một cô gái xinh đẹp, thế là tôi lập tức nhảy xuống đất, chạy vòng qua bên đó mở cửa xe ra, dùng thân đè lên người cô gái vả tay phải thì đam tên tài xế nhừ tử”…Những ác nghiệp tạo trong quá khứ, tôi chỉ kể tí xíu cho mọi người nghe, để biết tôi có thành tích anh hùng ra sao thôi.
Thú thật, tôi kể mà xấu hổ lắm, vì từ khi biết Phật pháp rồi, hễ nhớ tới là tôi ăn năn và đau lòng vô cùng.
Do vậy mà tôi quyết tâm sám hối sửa đổi, nguyện từ nay bỏ tà quy chính, làm một người tốt đổi mới hoàn toàn.Tin tôi cải tà quy chính lả một điều quái lạ nên chẳng mấy chốc được đồn lan.
Lập tức đủ lời dèm pha của mọi người truyền đến tai tôi: -“Cái thẳng Lữ Sơn Kiệt muốn học Phật hả?… Thế thì cứt ngựa cũng có thể nở hoa đấy!” – “Phật giáo dù tốt đến đâu, hễ mà có Lữ Sơn Kiệt nhào dzô thì tôi đây không thèm học Phật nữa!”…Quả tình còn rất nhiều lời khó nghe vô cùng, nhưng lúc đó tôi nghe xong chẳng hề nổi nóng má còn tăng thêm tâm sám hối.
Đúng là tôi từng tác tệ đến nỗi ngay lúc muốn học Phật, muốn làm người tốt mà không ai dám tin! Đây chính là báo ứng mà! Trồng nhân gì thì gặt quả đó, không sai chút nào.Thế là tôi âm thầm hạ quyết tâm: “Lữ Sơn Kiệt tôi, trước đây quen sống xấu xa, xấu tới thiên hạ biết mặt, biết danh vả chạy làng.
Hôm nay thân tôi rơi vào cảnh bịnh hoạn, không những toàn thân vô lực, mà còn hay bị chóng mặt choáng váng.
(Đan cư sĩ nói tất cả đều là quả báo do tôi đánh người, sát sinh)… bây giờ tôi đã được nghe Phật pháp, hiểu rõ và tin có báo ứng đáng sợ rồi, nên quyết tâm làm lại cuộc đời, thệ từ nay vĩnh viễn làm người tốt, là đệ tử ngoan của Phật.
Đức Phật từng nói tất cả chúng sinh đều có Phật tính, thế thì vì sao tôi lại không thể