Vì thèm ăn mà kho thịt rán cá, nào biết động vật bị giết trong lòng chẳng cam.
Nhà bếp biến thành lò đồ tể: moi ruột mổ bụng, vung đao hành hình.
Bạn chiên, xào, nấu, hầm… thịt loài vật, thậm chí ăn sống nuốt tươi: cho đó là mỹ vị cao lương, ngon bổ.
Đâu biết vật chết thảm lòng đầy oán hờn, thần thức chúng sẽ gá vào thân bạn, sớm muộn gì cũng bắt bạn đền mạng.Thiện ác rốt cuộc đều báo ứngBịnh tùng khấu nhập chẳng đợi lâu.Một khi nghiệp ác tạo đầyBịnh sẽ hành thân vào y viện.Lúc đó thì bạn sẽ bị mổ ngực, rạch bụng phải nằm dưới lưỡi dao phẫu thuật, và toàn cảnh hành hình khi xưa nơi nhà bếp sẽ tái diễn trên thân bạn.“Nếu sớm biết ngày nay chịu khổ, thì ban sơ chẳng nên giết vật, ham ngon!”…Giải thích:Mỗi cá nhân trong đời không ít thì nhiều, ai cũng bị bệnh hành hạ khiến mình và người nhà thân tâm thống khổ khôn xiết.
Bất kể bạn nghèo hay giàu, có quyển thế hay không, chẳng ai thoát khỏi bịnh hành hạ.
Thậm chí mạng sống từng phút giây luồn bị dày vò, lúc này kim tiền quyền thế đều không cứu bạn nổi.Thế thì vì sao người ta bị bệnh? Trừ chứng lão suy khiến các cơ quan trên thân thể già yếu ra, thông thường mọi người đều cho rằng: “Bệnh từ khẩu nhập” tức là do ăn phải thức không sạch thiếu vệ sinh mà bị bệnh.Nếu lập luận này đúng, thì chúng ta hãy nhìn những người quanh năm sống ngoài trời, ngủ nơi đầu đường xó chợ, mặt chẳng rửa thân thể chẳng tắm, chuyên kiếm ăn nơi bãi rác, bất kể xuân, hạ, thu, đông… họ luôn áo chẳng đủ che thân, bị muỗi mòng cắn chích nếu so với những kẻ được gọi là văn minh như chúng ta (lúc nào cũng rao giảng vệ sinh, bữa ăn luôn được tuyển chọn chất bổ kỹ lưỡng) song lại thường xuyên phải uống thuốc và đến y viện nhiều hơn.Thế thì câu “bệnh tùng