Một cô gái khoảng 27-28 tuổi, tai nghe lúc được lúc không.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là không có bệnh, nhưng thính giác cô vẫn nghe không rõ, chẳng biết tại sao?Sư phụ hỏi:– Cô làm việc liên quan đến gì mà trong lỗ tai … đầy tiền lẻ như thế kia?Cô nhất thời ngơ ngác hoang mang, không hồi đáp được.Tôi thay sư phụ giải thích cho cô hiểu:– Những đồng lẻ này vốn không thuộc của cô, nhưng do cô ham chút lợi đã lấy tiền này tiêu xài riêng.
Lỗ tai cô vì vậy mà sinh bệnh, chứ chẳng phải trong lỗ tai có đầy tiền! Cô hãy kiểm xem, thực có chuyện này chăng?Cô lập tức hồi đáp mình là nhân viên thu ngân tại trạm bán xăng, mỗi ngày tính sổ thường có nhiều tiền lẻ, cũng chỉ độ một – hai hào, do khách hàng không cần thối(hoàn tiền) nên bỏ lại.
Cô hàng ngày tới công sở thường đi, về bằng xe buýt, thấy tiện nên đã lấy mấy xu lẻ này trả tiền xe.
Cô cho rằng đây không phải là tham ô.Tôi nói:– Đây không phải là tham ô, nhưng là tham tâm, đúng không?Cô có vẻ ngượng, lúng túng gật gật đầu.Sư phụ hỏi:– Từ rày con còn tham những món tiền lẻ này nữa không?Cô nói với vẻ dứt khoát:– Thế thì tốt!Sư phụ vừa dứt lời, cô lộ vẻ kinh ngạc kêu lên:– Tai con giờ đã nghe rất rõ ạ!Sư phụ mỉm cười bảo:– Trong tai con bây giờ ta nhìn không thấy có tiền lẻ nữa, nhưng thấy vẫn còn “thịt dăm bông, trái cây nước giải khát”… đây là thế nào vậy?Cô tròn mắt kinh ngạc, hét lên:– Ôi mẹ ơi, Ngài làm sao mà… cái gì cũng nhìn thấu hết vậy?! Thỉnh thoảng lúc tính tiền, khách hàng có đưa dư mấy đồng lẻ, chúng con thường lấy đó mua thịt dăm bông, trái cây, nước uống, v.v… cho bữa dùng trưa, đây cũng tính là tội ư?– Con là thu ngân, vốn không thể tính sai mà.
Tiền thuộc công quỹ thì không nên dùng riêng, con đâu có quyền tự tiện làm như thế?Cô gật đầu lia lịa:– Ngài nói đúng.
Từ nay về sau con chẳng dám vậy nữa.– Đã nói thì phải giữ lời đấy!Cô hân hoan đứng dậy thưa:– Sư phụ, tai con hoàn toàn thông suốt rồi, là ngài “Phát công lực” cho con ư?Tôi đáp thay sư phụ:– Đây là kết quả của uy lực (cô vừa sám hối) phát thệ vượt qua cám dỗ vật chất, quyết tâm không phạm lỗi nữa!Cô rất mừng, chuyển sang thắc mắc khác:– Đôi mắt con mấy năm nay hay có