CON ĐƯỜNG LÀM GIÀUNgười ta ai cũng ưa phát tài, có người biết nắm lấy cơ hội nên “tâm muốn, sự thành”.
Có người tùy khả năng mà vươn lên theo thời, nỗ lực phấn đấu, dốc hết cả đời, cuối cùng cũng thành tựu.
Có người dù tích lũy lắm tiền của, tuy được tài phú nhưng không bền lâu, vì “sai lầm một chút mà ôm hận thiên thu”.Hơn mười năm nay tồi theo hấu Hòa thượng Diệu Pháp, chứng kiến nhiều người đến thỉnh giáo ngài vắn đề này, vì vậy tôi tuyển chọn hai câu chuyện có thực tiêu biểu, chia sẻ cho độc giả nghe.Như đã thuật trong quyển Báo ứng Hiện Đời tập 1, nơi mục: “Pháp ngữ của Hòa thượng”có cư sĩ hỏi:– Làm sao để tụ nhiều tiền tài, nhằm giúp kiến thiết đạo tràng…?Hòa thượng đã dạy: -“Tiền tài như củi, tụ nhiều vô ích, chỉ cần cho một mồi lửa là chiêu họa đốt thân.
Củi dễ tìm, cản thì lượm nhặt, nhưng không nên tham, vì tiềm ẩn họa ở trong”…Thực ra, câu chuyện này còn nửa phần sau chưa kể hết… Vì sao cư sĩ này thỉnh giáo, muốn tụ nhiều tiền tài để xây cất chùa? – Bởi ông là một người giàu có, sự nghiệp cực kỳ thành công –Mời quý vị xem câu chuyện dưới đây:NỬA CÁI BÁNHGia đình ông Trình có ba người, sau khi qui y Phật rồi thì giữ giới rất nghiêm.
Nhà ông giàu có ngàn vạn, lại một bề trì giới chu toàn, khiến mọi người rất kính phục.
(Xem ra phú quý học đạo cũng không khó? Mấu chốt nằm ở chỗ bạn có huệ căn và cùng Phật có duyên hay chăng thôi).Con trai của ông là Trình Vĩ vừa mới lên cao trung.
Ngày nọ tan học chàng ra về cùng các bạn, trong nhóm có bạn X đang đói bụng, nên đã mua một cái bánh nướng, vừa mới cắn một miếng, thì X nhổ ra ngay rồi vứt miếng bánh ra xa.Trình Vĩ hỏi:– Sao lại ném bánh đi?X nói:– Dở quá! Ăn không ngon.Đang trả lời thì X đi đến gần cái bánh vừa ném đó.
Thuận chân anh đá nó văng ra xa thêm mấy mét nữa.
Trình Ví vội chạy đến lượm cái bánh lên, đưa cho bạn, ôn tồn nói:– Đừng có vứt bỏ bánh như vậy rất uổng, bạn hãy ăn đi nha.
Lãng phí lương thực là có tội nhiều lắm đó!X cười khẩy, bảo:– Bánh này tôi mua, không ưa thì ném đi, có tội gì chứ hả? Nếu anh sợ lãng phí thì tự mà ăn đi!Trình Vĩ nói:– Vậy tôi ăn thay anh nha!Nói xong, liền ăn cái bánh đó.
Khi mẹ Trình Vĩ mách Hòa thượng chuyện này, mắt bà đỏ lên.
Bà nói mình đã khóc khi nghe con trai thuật lại cảnh trạng đó.Hòa thượng nghe xong, nhìn thật lâu vào cậu con đang ngồi im lặng bên mẹ, mỉm cười khen:– Con trai ngoan, học tập giỏi, tiền đồ xán lạn vô cùng a!Ba Trình Vĩ nói:– Trình Vĩ ngày nhỏ rất ưa tĩnh tọa, có lúc nó chơi đùa trong nhà, khi tìm thì chẳng thấy đâu.
Do chẳng nghe tiếng mở cổng lớn, nên con và mẹ nó rất thắc mắc, cùng đi tìm thì bỗng nghe tiếng động trong tủ quần áo.
Chúng con mở tủ ra, nhìn vào thấy thằng bé đang ngồi xếp bằng trang nghiêm trong đó, mắt nhắm, miệng chẳng nói lời nào, nhưng giống như đang niệm gì đó.
Con kéo cháu ra, hỏi:– Ngồi trong đây làm chi?Nó đáp: – Con không biết.– Thưa sư phụ, Ngài nói xem, thằng bé này có duyên với Phật phải không? Nó luôn nói tương lai mình không kết hôn, chẳng thèm chuốc phiền làm chi.Hòa thượng bảo:– Đúng đấy! Các ngươi ráng nuôi dạy nó cho tốt, để nó làm thiện tri thức cho Phật giáo, tương lai sẽ cống hiến rất lớn cho đạo.Ba Trình Vĩ nói:– Con có một việc nghĩ hoài không hiểu, ôm thắc mắc mãi suốt bao năm nay.
Xin thỉnh giáo sư phụ.
Con vốn chỉ có tấm bằng cao trung, sau đó gặp cơ hội, chỉ tính làm ăn nhỏ thôi, ngờ đâu việc hết sức phát đạt, thuận lợi vô cùng, mãi cho tới giờ.
Sự nghiệp quá thành công có lúc khiến bản thân con cũng lấy làm lạ.
Vì có nhiều người bằng cấp rất cao, lại cực kỳ thông minh, thậm chí ra làm việc sớm hơn con, nhưng trước sau không phát, hoặc có hưng thịnh được mấy năm thì bị suy sụp, còn con thì không những phát đạt thuận lợi, mà còn may mắn được gặp Phật pháp, biết niệm Phật, tụng kinh, in ấn kinh, tạo Phật tượng… công việc làm ăn ngày càng tốt.
Đây không thể nói là không có phúc báu.
Sư phụ có thể giảng cho con hiểu, con đã