TUẦN THẤT ĐẦU TIÊNMùa đông năm 2009, cư sĩ Dung (tên thật đã được đổi) gọi điện cho tôi hỏi thăm chuyện in ấn kinh và sách thiện…Khi cô nghe nói nhà chúng tôi còn những sách hay khác nữa, bèn đến để xem.Nữ sĩ này họ Chu, khoảng 40 tuổi.
Theo lời cô nói, cô mới theo học Phật không lâu, chuyện hỗ trợ in sách thiện là tâm nguyện của cô – vì muốn tạo công đức cho người mẹ vừa qua đời của mình, mong làm giảm bớt tội nghiệp cho mẹ.Câu chuyện về mẫu thân cô, kể ra rất hi hữu kỳ lạ.
Được nghe rồi, tôi cảm thấy câu chuyện này nếu ghi lại, có thể giáo hóa, cảnh giới tốt cho những người con bất hiếu thời nay.Mẹ Chu nữ sĩ là bà Vân, bị bệnh nặng và qua đời vào mùa thu 2009.
Nói đến nguyên nhân bệnh của bà, thật khiến cho người ta phải đau lòng.
Chính là do cô Nga – em dâu Chu nữ sĩ, cũng là con dâu bà Vân.
Lần nọ, trong lúc gây cãi, cô Nga đã khiến bà gia tức mà chết.Em dâu Chu nữ sĩ là người cực kỳ bất hiếu với ba mẹ chồng, thường cùng mẹ chồng gây cãi như cơm bữa.
Ngay cả người cha chồng từ lâu bị bán thân bất toại, cô Nga cũng chẳng thèm quan tâm, chăm sóc.
Sau khi mẹ chồng qua đời rồi, cô Nga càng không có chút gì ăn năn sám hối.
Là chị, Chu nữ sĩ rất buồn trách người em dâu bất hiếu này.Vào nửa đêm ngày thứ 7 (tính từ lúc bà Vân qua đời), Chu nữ sĩ đang ngồi một mình buồn nhớ mẫu thân nên cứ nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ, hồi tưởng đến lòng thương yêu mẹ dành cho mình.
Ngay lúc đó, cô bỗng nghe tiếng mẹ gọi nhỏ tên mình.
Chu nữ sĩ liền tỉnh hẳn và thật bất ngờ khi thấy mẹ hiện ra ngay trước mắt, nhưng hình dạng mẫu thân có làm cô sợ hãi.
Mẹ Chu nữ sĩ mặc áo đi đường, phía trên thân bị đeo gông xiềng, lộ vẻ hết sức thống khổ.
Chu nữ sĩ làm gan, hỏi:– Mẹ, phải mẹ đó không?Mẫu thân cô kêu lên:– Dung ơi, hôm nay là đêm vong linh được phép về nên mẹ đến thăm con.
Mẹ chết rồi, khi lên “Vọng hương đài” nhìn về quê nhà ở nhân gian, thấy con rất buồn, hàng ngày rơi lệ, mẹ đau lòng lắm.
Hôm nay được ngục quan phê chuẩn, cho phép tướng quân Ngưu đầu Mã diện dẫn mẹ về đây thăm con.Chu nữ sĩ vội hỏi:– Mẹ nói “Vọng hương đài” và tướng quân Ngưu, Mã gì?…Con nghe không hiểu?Bà Vân đáp:– “Vọng hương đài” là nơi địa phủ đặc biệt thiết lập cho người chết lên đó nhìn về cảnh quê nhà thân thuộc ở thế gian.
Tướng quân Ngưu, Mã – là ngục tốt ở âm cung (cũng giống như cảnh sát ở dương gian vậy).
Bọn họ hiện đang ở ngoài cửa chờ.
Chút nữa sẽ dẫn mẹ về địa ngục mà thọ tội.– Mẹ ơi, vì sao mẹ phải xuống địa ngục thọ tội?– Ôi Dung ơi, chết rồi mẹ mới biết tội mình quá lớn.
Con biết mẹ vì sao mà chết phải không? Là tại cái đồ…con dâu bất hiếu nó chọc mẹ tức đến chết đó mà.
Nhưng thật ra đây cũng chính là báo ứng của mẹ.
Vì hồi còn trẻ mẹ cũng bất hiếu ác độc với bà nội con.
Ông nội con sớm qua đời, bà nội con phải sống cùng với cha con và mẹ.
Hễ bà nội con có làm chút gì trái ý, khiến mẹ không vừa lòng, là mẹ liền trách mắng…đến nỗi sau này bà nội con hễ vừa thấy mẹ đều run sợ như chuột gặp mèo.
Mẹ thấy vậy rất đắc ý, cảm giác trong nhà này mình là chủ rất oai phong, nói gì ai cũng phải nghe.Có một việc con không biết, nguyên nhân bà nội con bị bệnh chính là do mẹ gây nên.
Ngờ đâu lần bệnh ấy bà nhập viện và qua đời luôn.
Bà bị mẹ làm cho tức chết đó! Phần mẹ, lúc sắp lìa đời, khi mẹ nhìn thấy Ngưu đầu Mã diện đến đóng gông mẹ, mẹ đã kêu to rên rỉ, nhưng các con cứ nói rằng mẹ bị ảo giác…Kết quả, mẹ bị họ bắt hồn đem đi.
Xuống địa ngục mới hay tội lỗi mình nặng nề.
Có ngờ đâu chẳng hiếu kính với cha mẹ ruột lẫn cha mẹ bạn đời đều bị hành tội khổ như vậy.– Mẹ ơi, mẹ nói bà nội bị mẹ làm sầu não mà nhập viện, sau đó qua đời?…Lúc này thình lình chồng Chu nữ sĩ xuất hiện (ông từ trong phòng bước ra) hỏi:– Em đang trò chuyện với ai vậy?– Là mẹ đó anh! Mẹ đang về nè!– Ở đâu? Sao anh không thấy? Tại em gần đây buồn nhớ mẹ dữ quá nên sinh ra ảo giác thôi.– Không phải đâu.
Hôm nay là đêm vong linh về, là ngày mẹ được đến thăm mình.
Em đang trò chuyện cùng mẹ, anh không thấy mẹ đứng trong đây sao?– Chẳng thấy gì ráo!– Mẹ ơi, vì sao chồng con không nhìn thấy mẹ vậy?– Dung à, đúng là nó không nhìn thấy ta.
Số con cũng khổ, phụ thân con thật đã làm khổ con, vì gả con cho người chồng như thế.
Chồng con là kẻ bất thiện!Lúc này ông chồng đã kéo Chu nữ sĩ vào phòng, cô không chịu đi.
Đột nhiên, chồng cô hét to một tiếng: “Ôi mẹ ơi!” lộ vẻ kinh hãi như vừa gặp phải quỷ và chạy thẳng về phòng mình.
Dung ngơ ngác hỏi:– Mẹ ơi, mẹ sao rồi?Chợt nghe tiếng bà vang lên ngoài cửa:– Cảm tạ các tướng quân Ngưu, Mã.
Xin hãy cho phép tôi nói với con gái cho xong chuyện…Rồi bà bảo Chu nữ sĩ:– Chồng con bị hai tướng quân Ngưu, Mã dọa chạy rồi.
Hiện giờ y đang hãi hùng, nằm trùm mền run lập cập kia, bảo đảm không còn dám chạy ra quấy nhiễu cuộc đàm thoại của hai mẹ con ta nữa.– Mẹ ơi, chẳng phải là mẹ bị họ dùng xiềng xích trói hay sao? Thế vì sao họ lại giúp mẹ và con chứ?– Vì đây là trách nhiệm của họ… Hôm nay mẹ đem câu chuyện bất hiếu của mình kể ra, để sau này con thông báo cho người đời biết, khiến thế nhân hiểu rõ tội bất hiếu lớn như thế nào.
Mẹ hy vọng thông qua chuyện này, những người con bất hiếu đang sống tại thế gian sẽ biết