Đảo Rồng – Chương 7
Rồng con đợi ở ngoài cửa pháo đài một ngày một đêm.
Nó không yên tâm về Arthur, nhưng lại không thể phá vỡ kết giới ma pháp của Rồng Vàng chập mạch kia, nên chỉ có thể tức giận mà ngồi xổm dưới đất, gục đầu cuộn mình thành một ngọn núi nhỏ màu đen.
"Sau này nhất định phải học thật giỏi ma pháp...!Bằng không thì chẳng thể cứu được mỹ nhân." Nhóc Rồng vừa lẩm bẩm vừa lăn qua lăn lại, chưa từ bỏ ý định mà vẫn dựa mình vào cửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nó cũng gặp được đối tượng theo đuổi.
Thằng nhóc ngừng nghĩ ngợi, quan sát người đang đi tới.
Sắc mặt người kia có chút mệt mỏi, đôi mắt đen như đá vỏ chai mờ mịt sương mù, đôi môi mím chặt hồng hào như hoa mân côi.
Rồng Đen nhỏ nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết màu hồng trên cổ trắng nõn của người kia.
Là Rồng Vàng chập mạch kia để lại sao?
Thật chướng mắt.
Nó...!Nó cũng muốn...!
Arthur cau mày, ngón tay đặt trên khóa cửa khẽ cử động: "Nhóc đang nhìn cái gì?"
Thằng nhóc này đã đần mặt ra nhìn cậu rất lâu, trông ngu ngốc không chịu được.
"Không, không có gì! Chỉ đang hơi đói bụng mà thôi." Rồng Đen nhỏ có gan nghĩ bậy mà không có gan làm, nó nuốt nước miếng, "Ngươi ra đây tìm ta, nghĩa là đã đồng ý nhận lời ta sao?"
Arthur liếc nhìn cái bụng tròn vo của nhóc Rồng, thẳng thừng từ chối: "Không, ta không ký kết khế ước bạn đời với nhóc."
"Grừ ——!" Nhóc Rồng Đen tức giận bật dậy.
Cái đuôi dài đầy gai nhọn của nó đập lên mặt đất, hai cánh khổng lồ vỗ mạnh, tạo thành bão cát đầy trời.
Arthur lùi ba bước về phía sau, mặt không đổi sắc nhìn đứa ngốc trước mặt biến vảy đen đẹp đẽ óng ánh trên người mình thành màu xám xịt bẩn thỉu.
Rồng Đen nhỏ xả giận xong, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cực kỳ uất ức: "Ta có chỗ nào không bằng Rồng Vàng chập mạch kia? Sao ngươi lại thà chết...!cũng không chịu yêu ta?"
"Ta không muốn chết." Bạo chúa bình tĩnh đi tới trước mặt nhóc Rồng, "Ngoại trừ ký kết khế ước bạn đời, không còn phương pháp khác để kéo dài tuổi thọ sao?"
"Có...!Nhưng mà..." Nhóc Rồng con ấp a ấp úng một hồi lâu, không nói tiếp câu sau.
Arthur rũ mắt: "Nhưng cái gì?"
Cậu không thể đợi nữa.
Ngày hôm nay, sau khi thức dậy, cả người đều bủn rủn mệt mỏi khác thường.
Nhất là hai chân, sau khi gắng gượng đi từ phòng ngủ đến cửa sau pháo đài thì gần như không còn sức.
...!Là do tuổi thọ đã hết sao?
Cậu không biết chắc, chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Rồng Đen hờn dỗi trả lời: "Chúng ta có thể đến đàn tế gần biển Vô Tận ký kết một loại khế ước.
Thế nhưng...!ngươi sẽ rất đau."
"Ta không sợ đau." Arthur bình tĩnh nói, "Nhóc nói ta nghe nên làm như thế nào là được rồi."
Nhóc Rồng Đen do dự nhìn Nhân loại đẹp đẽ chỉ lớn bằng một nửa cái móng vuốt của mình.
Cuối cùng, nó thở dài hạ thấp người xuống, dùng đuôi cuốn lấy eo đối phương, cẩn thận đưa người lên lưng mình: "Ta chở ngươi qua."
*
"Ngươi có thể sờ vảy của ta thoải mái."
Sau khi cất cánh, nhóc Rồng Đen vô cùng vui vẻ vẫy đuôi trên bầu trời, háo hức lấy lòng Nhân loại xinh đẹp trên lưng.
Bạo chúa không hào hứng mấy mà ừm một tiếng, con ngươi đen láy phản chiếu những dãy núi bao la dưới bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt bình tĩnh và hờ hững.
Cậu còn đang nghĩ về Rồng.
Nhóc Rồng không nhận được hồi đáp, thở phì phì bay lòng vòng trên không, không chịu bay về phía trước: "Ngươi dám không thèm sờ ta...!Hừ! Đây là đãi ngộ cao nhất của loài Rồng chúng ta đối với chủng tộc khác...!Nếu là những kẻ khác, ta đã phun lửa trừng phạt bọn chúng rồi.
Tên loài người ngươi thật đáng ghét! Ta yêu thích ngươi như vậy mà ngươi lại đối xử với ta như thế! Ta không quan tâm, sờ ta nhanh lên!"
Arthur nghe thằng nhóc lẩm bẩm trách móc, qua loa vuốt ve vảy trên lưng nó, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: "Ngoan."
Mặt nhóc Rồng lập tức đỏ bừng.
Này, tại sao kẻ loài người này lại có thể đối xử với loài rồng cao quý như vậy! Trong giọng nói không hề có sự tôn kính! Hơn nữa, làm sao có thể dùng cái từ đó để nói về Rồng Đen mạnh mẽ hung dữ!
Nó phun ra vài ngọn lửa, nhưng cũng không thể làm dịu đi nhiệt độ xa lạ trong lồng ngực.
*
Biển Vô Tận nằm ở cực Bắc Đảo Rồng.
Lúc Rồng Đen nhỏ chở Arthur bay đến chỗ đàn tế được xây đắp từ đá, trời đã sập tối.
"Chính là nơi này." Nhóc Rồng Đen lại hạ thấp người xuống, vùi nửa