Loài rồng giữ chữ tín, nói là làm.
Vào đêm trăng tròn của mùa đông đầu tiên sau khi Arthur biến toàn bộ lục địa thành lãnh thổ của mình, cậu gặp lại Rồng lần nữa.
Đối phương khoác áo choàng dày che khuất gương mặt, đứng dưới đêm trăng trong vườn hoa.
Một vài sợi tóc vàng lơ đãng lộ ra, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu vào mắt Arthur.
Sau khi vội vã phất tay để người hầu lui ra, Arthur nhanh chóng bước tới.
Ban đầu, cậu còn giữ gìn hình tượng của mình, từng bước từng bước đi trên tuyết một cách ưu nhã nhất có thể, lúc sau lại chạy hết tốc lực về phía trước.
"Em không nên như vậy."
Giọng nói của Rồng vẫn luôn dịu dàng và ấm áp như thế.
Tuy anh vẫn khoác áo choàng, đội mũ nhọn, nhưng lại không chủ động thể hiện thiện chí như trước kia, thậm chí, anh không muốn ngẩng đầu nhìn Arthur.
Hẳn là Rồng đang tức giận.
Rồng không còn thích Arthur nữa.
Suy đoán này giống như một chậu nước đá, tạt cho Arthur đang hưng phấn không thôi lạnh cóng cả người.
Thanh niên tóc đen mắt đen vô cùng khổ sở, cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ muốn khóc lại không dám khóc.
Nhờ vào vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ của Arthur, hành động hơi trẻ con này không những không đột ngột, mà còn có vài phần đáng yêu.
Bộ dáng lúc này của cậu làm Rồng nhớ đến cậu bé năm ấy.
Rồng tốt bụng lại hiền lành, không thể không cảm thấy một chút mềm lòng.
Arthur rũ mắt, giọng run run, nức nở hỏi Rồng: "Anh sẽ không trở lại gặp em nữa đúng không?"
Rồng im lặng, không trả lời.
Arthur thử tiến lên một bước, cực kỳ đáng thương mà đưa ra thỉnh cầu: "Anh...!anh có thể ôm em một chút không?".
ngôn tình ngược
Rồng do dự một chút, cởi bỏ áo choàng và mũ.
Tóc vàng rực rỡ, lộng lẫy rơi xuống như làn nước, hô hấp của Arthur vì thế mà cứng lại.
Rồng ngước đôi mắt long lanh xanh