Vận động viên là một nghề nghiệp rất vất vả, huấn luyện nghìn bài một điệu thật ra rất khô khan nhàm chán, ai cũng chỉ nhìn thấy thời khắc nhà vô địch vinh quang đứng trên bục, nhưng không ai nhìn thấy những xương trắng chồng chất ngã xuống dưới bục lĩnh thưởng.
Một quán quân thế giới ra đời, cả nước Trung Hoa đâu chỉ có ngàn người thi đua, từ tuyển chọn đội thành phố đến đội tuyển tỉnh, cho đến cuối cùng là ra nước ngoài thi đấu, hành trình này quá dài cũng quá gian nan.
Chẳng lạ gì khi nhiều người “đi được nửa đường” lại có tâm tư khác.
Khuông Uy Triết biết rõ mình không có khả năng làm vận động viên cả đời, dù sao con đường sự nghiệp của cậu ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu ta chỉ là quán quân toàn quốc của nhóm hỗn hợp thanh niên, một khi vào nhóm trưởng thành, thì cậu ta chẳng là gì cả, huống chi là thi đấu ra nước ngoài.
Sớm muộn gì cũng bị lớp sau cuốn trôi.
Cho nên quen biết Triệu Khải Kỳ rồi ký kết hợp đồng là hai bên tích cực thúc đẩy.
Khuông Uy Triết sắp 18 tuổi, cậu ta dự định debut với lý lịch là một vận động viên ưa nhìn và khỏe mạnh, khi con đường thể thao của cậu ta kết thúc, thì có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Nói cách khác, từ khi cậu ta ký hợp đồng với Triệu Khải Kỳ, thân phận “vận động viên” chẳng qua chỉ là bàn đạp cho cậu ta mà thôi, cậu ta luôn quan tâm đ ến độ nổi mà cũng chú ý hình ảnh của mình.
Mấy hôm trước vội vàng đến huấn luyện, người thì nhếch nhác lộn xộn lại bị một đội viên nữ tỉnh S chụp được, nên cậu ta mới lên tiếng bảo người ta xóa ảnh đi.
Theo cậu ta thấy, bản thân không có ý xấu, dù sao quyền bảo vệ hình ảnh của mình là quyền lợi của cậu ta.
Nhưng sau vài ngày quan sát, nữ đội viên chụp ảnh là đội Trương Tiến, mà hai người cướp danh tiếng của cậu ta cũng là đội Trương Tiến.
Sau khi đi hỏi thăm, cậu ta mới biết hai người này một người tên là Quý Hạo, người kia là Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì năm nay 15 tuổi, mới được tuyển vào đội tỉnh, không có ấn tượng gì cũng không có gì lạ, còn Quý Hạo… Hình như lúc trước thi đấu toàn quốc cậu ta đã gặp rồi, nhưng có lẽ không có thành tích gì, nên cũng có ấn tượng mấy.
Không ấn tượng = không thành tích.
Điều này khiến Khuông Uy Triết yên tâm hơn rất nhiều.
Khi Triệu Khải Kỳ gọi điện thoại tới nói: “Lần sau cậu chụp ảnh chú ý một chút, lần này quy mô hơi lớn, tuy khu vực bình luận vẫn hot, nhưng fan thể thao nghiêm túc không thích dáng vẻ này, lần sau cậu muốn đăng ảnh thì để cho tôi xem trước.
”
Khuông Uy Triết nói: “Nếu tôi không đăng ảnh với bé Ải thì khu bình luận sẽ nói về người khác, chị bỏ nhiều công sức lại thành may áo cưới cho người ta.
”
Triệu Khải Kỳ nói: “Vậy cậu cũng không thể tiến xa nữa, cậu đừng quên thiết lập của mình…”
“Đã biết.
” Khuông Uy Triết không vui ngắt lời: “Thành tích của Quý Hạo không tốt, tôi chỉ cần giữ chức quán quân là được rồi, vận động viên nhờ thành tích, tôi biết.
”
Triệu Khải Kỳ mất hứng cúp điện thoại, cô phát hiện Khuông Uy Triết càng ngày càng khó nói chuyện, cứ như đến tuổi phản nghịch.
Triệu Khải Kỳ nghĩ lại bèn lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, tìm được ảnh mình sưu tầm, ánh mắt cô rơi vào hai bóng dáng trong ảnh, nhìn hai khuôn mặt đó, trong lòng cảm khái nhan sắc của hai người này rất nổi bật, may là thành tích bơi lội cũng bình thường, nếu không việc để Khuông Uy Triết debut sẽ thành công dã tràng.
[Lên tin nhiều chút, chị giúp cậu tìm tương tác, cố lên.
]
Cuối cùng Triệu Khải Kỳ gửi một tin nhắn như vậy trong Wechat.
Cô không nghĩ nữa, Khuông Uy Triết là một đứa trẻ rất thực dụng, vì tương tác mà có nhiều ý tưởng ngu ngốc, nhưng thật ra khá có triển vọng, tất nhiên phải ráng nâng đỡ nhóc ấy.
…
Lượng huấn luyện của đội rất lớn.
Huấn luyện vào buổi sáng và buổi chiều, mỗi ngày đều có bài tập yếm khí, ép ra giới hạn huấn luyện của đội viên, đội viên huấn luyện khỏe như vâm trong bể bơi vừa về phòng đã biến thành chó chết ngay, nằm bất động trên giường.
“Ăn cơm đi.
”
“Chó chết” trên giường thoáng chốc biến thành “rồng”, Nguyễn Minh Trì trèo xuống giường, “ừm” một tiếng, đi theo Quý Hạo xuống phòng ăn dưới lầu.
Huấn luyện đã đi được nửa đường, thân thể có chút thích ứng với cường độ này, sau đó là khao khát dinh dưỡng nên mỗi người đều ăn rất nhiều.
Tướng ăn của Quý Hạo khá lịch sự, từ tốn, nổi bật giữa một bầy “hổ đói”.
Fan hâm mộ của Khuông Uy Triết lại lẻn vào khách sạn, lần này kín đáo hơn một chút, mặc đồ thể thao cố giả làm vận động viên, nhưng chỉ số thông minh mới đáng lo, đội viên huấn luyện cùng nhau hơn nửa tháng ít nhiều gì cũng đã quen mặt, thình lình có người xa lạ xuất hiện ai mà đoán không được? Huống chi hai người này vào nhà hàng thì ngồi gần Khuông Uy Triết, giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hôm nay Khuông Uy Triết nói và làm việc rất khéo léo, lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ bên môi, hoàn toàn dung túng cho loại “sasaeng fan” này, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Bộ dáng ăn cơm của tôi có đẹp trai hay không? Chụp đi!
Bộ dáng tôi bưng chén đ ĩa có đẹp trai hay không? Chụp nhanh!
Tôi tập trung nói chuyện có đẹp trai không? Up story đi!
Cầm liên tục hơn mười phút, ăn còn chưa no, chỉ lo tạo dáng, thấy cũng được rồi thì vờ lơ đãng quay đầu nhìn lại, tưởng fan đang nhìn trộm mình nhưng không biết lúc nào đã chụm đầu bàn tán, lẩm bẩm nói gì đó mà nhìn về một hướng.
Khuông Uy Triết nhìn theo ánh mắt của bọn họ thì thấy ngay Quý Hạo.
Quý Hạo ngồi sau khoảng ba chiếc bàn, xung quanh là các thành viên của đội tỉnh S, bên trái là Trương Tiến cao lớn, bên phải là Nguyễn Minh Trì trẻ tuổi đáng yêu, còn cô gái ngồi đối diện hắn.
Trong đ ĩa buffet của Trương Tiến chất đống thức ăn giống như núi nhỏ, Nguyễn Minh Trì cũng bưng không ít, chỉ có đ ĩa của Quý Hạo là khá ít đồ ăn, hắn cầm đũa chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngước mắt lên nói chuyện với người bên cạnh, tư thế ấy, ánh mắt ấy, nếu quay thành video thì khung hình nào cũng có thể dùng làm ảnh khóa màn hình mà không cần chỉnh sửa.
Quý Hạo đẹp trai tỏa nắng, còn rất hay cười, nhưng lại có vẻ xấu xa.
“Oa a ~” “Sasaeng fan” rất không có phẩm hạnh của “fan cuồng”, nhìn chằm chằm vào người khác ngoài thần tượng còn thốt lên.
“Lần trước đã muốn nói, cậu trai đó siêu đẹp trai.
”
“Em trai bên cạnh cũng đẹp nữa.
”
“Có ngoại hình mà không vào giới giải trí? Sao lại làm vận động viên thế?”
“Rõ ràng có thể kiếm