Buổi chiều, trưởng làng đã đợi sẵn ở cổng thôn từ sớm nhưng đến khoảng 4 giờ 30 phút, ba chiếc ô tô dán “xe công chức” lái vào trong làng, theo sau là một chiếc ô tô dán nhãn đài truyền hình thành phố.
Lãnh đạo thành phố đầu tiên là kiểm tra ngôi làng, sau đó đến nhà của Nguyễn Minh Trì dưới sự hướng dẫn của trưởng làng, những người dân làng xem náo nhiệt cũng đi theo phía sau, thậm chí có người còn trèo lên mái nhà vươn cổ ra xem.
Cát chất đống ở trước cửa không biết từ lúc nào đã bị xúc vào trong sân, hai vợ chồng thay quần áo mới đứng ở cửa cười tủm tỉm, nhưng cán bộ làng đi ngang qua lại chỉ cảnh cáo trừng mắt nhìn chú Nguyễn một cái, sau đó dẫn người vào nhà Nguyễn Minh Trì.
Tất nhiên, sân trong đã được dọn dẹp sơ qua, nhưng cũng không phải theo đuổi sự hoàn hảo, những sản phẩm bằng tre trong sân là dấu vết cuộc sống hàng ngày của ba Nguyễn, ba Nguyễn đã thay quần áo ngồi trên xe lăn nói chuyện với lãnh đạo thành phố, cuối cùng còn ẵm phần thưởng trị giá 180.000 và lên truyền hình cùng lãnh đạo thành phố.
Ngưu Ngũ đứng trên nóc nhà, nhìn thấy số tiền đó, lau nước miếng chảy dãi, nói với những người xung quanh: “Anh nói xem, sau này Nguyễn Minh Trì cứ đứng thứ nhất, có phải vẫn luôn có tiền thưởng không?”
Người bên cạnh nói: “Không rõ, nhưng tôi biết nhà vô địch Olympic hình như còn được tặng nhà nữa.”
“Tặng nhà? Ở thành phố? Ở tỉnh? Ôi chao, bơi lội kiếm bộn tiền thế?” Vẻ mặt Ngưu Ngũ hâm mộ nói, không hề nhắc đến chuyện Nguyễn Minh Trì nên đến công trường làm việc nữa.
Thật ra không chỉ có Ngưu Ngũ, mà cả làng như mới nhận ra rằng tuy trở thành vận động viên bơi lội có thể mất tiền, nhưng nếu có thành tích thì không đơn giản kiếm tiền thôi mà đó còn là vinh dự.
Nếu có quán quân thế giới, quán quân Olympic, sự phát triển của cả làng sẽ được ghi danh ở thành phố và tỉnh, điều này có liên quan chặt chẽ đến lợi ích của họ.
Còn có mấy cô dì tâm tư linh hoạt đột nhiên nghĩ tới anh cả Nguyễn đã độc thân nhiều năm như vậy… Nghe nói bị thương cũng chỉ là cắt chân, các phương diện khác đều bình thường, ông trông cũng khá ngay thẳng lại có một người con trai tài giỏi…
Thế là.
Đúng là mưa gió đổi chiều.
Hướng gió trong làng lập tức thay đổi.
Cho đến khi lãnh đạo thành phố rời đi, người đàn ông đau khổ hơn chục năm vẫn thẫn thờ, nhìn lại đứa con trai của mình, ông nhận ra cuộc đời mình dường như đã thay đổi theo một cách nào đó.
Điều mà ông đã từng cho là vô nghĩa, lãng phí thời gian, nhưng nhờ nỗ lực của con trai, mà đang dần thay đổi cuộc đời của ông.
Theo một hướng tốt.
“Việc ấy… ba khỏi bệnh rồi, con mau về, đừng trì hoãn huấn luyện.” Ba Nguyễn lên tiếng.
Nguyễn Minh Trì nói: “Con nghỉ phép rồi ạ.”
Ba Nguyễn ngẩn người, sau đó mới nhớ tới từ khi con trai trở về đến nay, ông cũng chưa từng hỏi thăm tình huống, nhất thời vô cùng xấu hổ, trầm ngâm một lúc mới nói: “Số tiền thưởng này do con kiếm được, trả lại tiền thuốc men, còn lại con cứ xài.”
“Vâng.” Nguyễn Minh Trì đáp một tiếng, nhìn sang Quý Hạo.
Vừa rồi người nhiều như vậy, lãnh đạo thành phố và làng vây kín sân nhỏ thành ba vòng, Nguyễn Minh Trì liếc nhìn, Quý Hạo đứng dưới mái hiên nhìn cậu.
Bây giờ mọi người đã rời đi, trong sân nhỏ trống rỗng chỉ còn lại cây trúc và hai ba con, Quý Hạo vẫn đứng ở dưới mái hiên nhìn mình.
Đôi mắt Nguyễn Minh Trì lóe lên, đi tới trước mặt Quý Hạo, đang định nói chuyện thì thấy tầm mắt hắn lướt qua đầu mình, sắc mặt lộ ra vẻ không tốt.
“Minh Trì.” Chú Hai nặn ra nụ cười: “Chú bảo thím hai của con mua một con gà, dẫn bạn cháu của con cùng ăn cơm?”
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ xoay người nhìn ông ta, từng sợi tóc đều lộ ra khí lạnh.
Chú hai cười gượng, lúc này da mặt ông ta có dày đến đâu cũng khó mở miệng nói ra.
Chuyện lúc trước làm quá tồi tệ, không để lại một con đường lui cho mình, tuy hiện tại ông ta không thể lấy ra 60.000, nhưng nếu vì chuyện này mà quan hệ với Nguyễn Minh Trì trở nên hoàn toàn xấu thì lại có chút không cam lòng.
“Cái đó… anh, đến ăn cơm đi.” Chú hai bỏ con săn sắt, bắt con cá rô.
Ba Nguyễn ngẩng đầu nhìn ông ta, lắc đầu.
“Gì thế? Gặp lãnh đạo thì ghê gớm lắm? Bày sắc mặt đó cho ai nhìn?” Chú Nguyễn lẩm bẩm.
Ba Nguyễn cầm trong tay một con dao nhỏ, nghe vậy “bốp” ném xuống đất, lưỡi dao sắc bén bắn ngược lên, văng về phía chú Nguyễn, ông ta sợ tới mức lui về phía sau một bước, kêu to: “Muốn giết người à? Nóng thế làm gì, quá trớn quá rồi đấy?”
“Quá trớn!” Ba Nguyễn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang: “Sao chú còn không biết xấu hổ tới đây? A! Chú tới đây làm gì? Ai muốn ăn bữa cơm đó? 60.000 đấy! Được hời mà còn khoe mẽ! Cút!”
Sắc mặt chú Nguyễn lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng mắng vài câu, không cam lòng rời đi.
Nguyễn Minh Trì bất ngờ nhìn sang ba Nguyễn, ông tránh tầm mắt của con trai, cũng không biết giải thích mình lấy can đảm đâu ra, tóm lại ông vừa hả giận vừa nghĩ lại mà sợ.
“Ba…” Tránh ánh mắt của con trai, ba Nguyễn xoay người vào nhà: “Ba đi nấu cơm.”
Ánh mắt Nguyễn Minh Trì rời khỏi ba, lại nhìn Quý Hạo đứng dưới mái hiên, ánh mắt giao nhau, bên tai phút chốc yên tĩnh, tất cả hỗn loạn đều không còn sót lại chút gì, trong ánh mắt và trong lòng cậu cũng chỉ còn người trước mắt.
Lúc vinh quang có một người như vậy, lúc nghèo khó cũng có một người như vậy, mà người ấy còn nói, tương lai của em có anh bên cạnh.
Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim đập rộn ràng.
“Minh Trì, giúp ba một chút.” Trong phòng truyền đến tiếng gọi của ba Nguyễn, Nguyễn Minh Trì vội dời mắt, còn chưa kịp cẩn thận nếm trải cảm giác trong lòng thì đã cúi đầu đi vào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậh quay đầu nhìn, Quý Hạo cũng đã đi theo vào.
“Anh không cần phải vào đây.” Nguyễn Minh Trì muốn kéo dài khoảng cách, lòng cậu hoảng hốt không yên.
“Nhóc cũng vào rồi, anh còn đứng bên ngoài làm gì?” Quý Hạo đương nhiên nói.
“…” Nguyễn Minh