Ngày đầu tiên khởi quay bộ phim mới rất thuận lợi, Quý Hạo ở studio một ngày, buổi tối mời tất cả thành viên trong đoàn làm phim ăn cơm, đặt năm bàn ở một khách sạn lớn cách studio không xa.
Nhân viên quan trọng của công ty điện ảnh và truyền hình cũng chạy tới, thư ký Trương vẫn ngồi bên trái Quý Hạo, nhưng lần này ghế bên phải không phải Nguyễn Minh Trì mà là đạo diễn.
Cho dù là ai cũng biết Quý Hạo có ý đồ xấu với Nguyễn Minh Trì, nhưng dù sao cũng không thể tránh được điều đó trong hoàn cảnh phức tạp của giới giải trí, chỉ cần một đôi giày nhỏ, tuy không làm tổn thương gân cốt, nhưng chắc chắn sẽ khiến người mang không thoải mái.
Quý Hạo không thể lúc nào cũng để ý đến Nguyễn Minh Trì được, có một số tình huống cần cậu phải đối mặt một mình, vì vậy Quý Hạo không thể để Nguyễn Minh Trì trở thành mục tiêu bị nhắm quá nhiều.
Tất nhiên, giữa cuộc nhậu, nam nữ chính được gọi đến bàn của lãnh đạo, nói chuyện một hồi rồi uống thêm một chầu rượu, ai uống dở thì say bí tỉ.
Tửu lượng của Nguyễn Minh Trì vô cùng bình thường, thậm chí không bằng một nửa của nữ chính, đến lượt mời rượu thứ hai đã có hơi đứng không vững, nhưng lần này thật sự không thể khướt từ được nên Nguyễn Minh Trì ráng gượng thân thể chếch choáng đứng lên, cười bảo với Quý Hạo: “Sếp Quý, tôi kính anh một ly nữa, cảm ơn anh đã tặng quà.
”
Mọi người trên bàn vừa nghe, lông mày đều nhướng lên.
Nam chính của chúng ta say thật rồi, chuyện d@m đãng như vậy cũng lấy ra nói, đây là show ân ái trước mặt mọi người à?
Quý Hạo cụng ly rượu với cậu, Nguyễn Minh Trì nhăn mặt uống cạn, sau đó nhướng mày, rượu của cậu là nước lã.
Sau đó cậu thấy Quý Hạo cười đầy ẩn ý với cậu.
Thật ra nụ cười đó rất bình thường, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, không hiểu sao lại gật đầu với cậu khiến tim Nguyễn Minh Trì lại đập mạnh một cái, sau đó nắm lấy mặt dây chuyền hình giọt nước trước ngực, khi cậu sực tỉnh, lớp áo bọc dây chuyền đã thấm đẫm mồ hôi, dán chặt vào ngực cậu rồi lại bị gió lạnh của điều hòa thổi bay, vừa lạnh vừa nóng đều là cảm giác khó diễn tả thành lời.
Tuy không hiểu sao ly rượu cụng với Quý Hạo lại đổi thành nước lã, nhưng mấy ly rót vào sau đó đều là rượu đế, khi bữa tối kết thúc, Nguyễn Minh Trì lại say khướt.
Nguyễn Minh Trì say khướt vẫn có thể suy nghĩ, đi theo lãnh đạo xuống lầu, sau đó thấy Quý Hạo ngồi lên xe rời đi, đợi đến khi ô tô đi xa, ngay cả đèn đuôi xe cũng không thấy nữa, Nguyễn Minh Trì lảo đảo vẫy tay tạm biệt những người khác rồi lên taxi về nhà một mình.
Cậu cố gắng mở to mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn một góc của thành phố náo nhiệt này, cho đến khi một chiếc ô tô màu đen lướt qua mắt, Nguyễn Minh Trì đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào ghế sau của chiếc xe, nhưng cửa sổ xe đóng chặt, cậu không nhìn thấy gì cả.
Chiếc xe taxi chạy rất nhanh, đảo mắt đã vượt qua chiếc xe đen này, tầm mắt dừng lại trên biển số xe, Nguyễn Minh Trì nhận ra đây không phải xe của người kia, bỗng dưng chán nản khiến cậu dựa lưng vào ghế, tay sờ mặt dây chuyền qua lớp áo, nhắm mắt lại.
Quả nhiên là say đến quên trời đất, Nguyễn Minh Trì ngủ thiếp đi, khi đến dưới lầu tài xế taxi phàn nàn bảo lắc cậu hồi lâu cũng không tỉnh, làm chậm trễ công việc của anh ta.
Nguyễn Minh Trì lè lưỡi cảm ơn, đưa thêm cho tài xế mười đồng, sau đó loạng choạng đi về phía tòa nhà.
Trước mặt lại có người say xỉn đi tới, Nguyễn Minh Trì cố hết sức tỉnh táo, nhắc nhở bản thân không được lặp lại sai lầm như vậy, lần này không có Quý Hạo đi cùng mình nên cậu đã vòng qua đối phương từ sớm rồi thuận lợi trở về nhà.
Cửa vừa mở ra, tiếng kêu “gâu gâu” quen thuộc của Đậu Đậu lại vang lên, Nguyễn Minh Trì trở tay đóng cửa phòng lại, dây thần kinh căng thẳng trong đầu hoàn toàn đứt đoạn, cậu nằm vật ra ghế sô pha, nhất thời say đến bất tỉnh nhân sự.
Đậu Đậu đói đến mức ngực dán vào lưng, vòng quanh Nguyễn Minh Trì kêu “gâu gâu” một lúc lâu, lại phát hiện chủ nhân bỏ đứa con thơ bơ vơ, lần đầu tiên phát ra tiếng “ư ử” khe khẽ.
Đúng lúc này, khóa cửa bị người vặn mở, một bóng người quen thuộc bước vào.
Đậu Đậu vốn đang nằm dưới chân ghế sô pha, cảm nhận được mùi của Nguyễn Minh Trì ở khoảng cách gần nhất, nhưng giây tiếp theo khi thấy người tới, nó đứng phắt dậy, cụp đuôi chui vào ổ chó.
Quý Hạo vào phòng, khóa cửa lại, không ngạc nhiên cảnh mình thấy chút nào.
Nếu không phải Nguyễn Minh Trì say rượu ở nhà, hắn cũng sẽ không tới vào giờ này.
Tư thế ngủ gục trên sofa của cậu trai thật sự khiến người ta không yên lòng, sợ cậu say đến mức chết ngạt trên ghế sô pha, hắn thoáng do dự vẫn lái xe tới.
Quý Hạo đứng bên cạnh sô pha, cúi đầu nhìn tướng ngủ kỳ lạ của Nguyễn Minh Trì, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cúi người xuống, thoải mái ôm người vào trong lòng, sau đó bế cậu lên giường trong phòng ngủ rồi thay quần áo mặc cả ngày hôm nay, định đắp mền cho cậu, Quý Hạo cúi đầu nhìn, tất cả động tác đều dừng lại.
Cậu trai nằm trên giường không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, đôi mắt trong veo sạch sẽ, sáng ngời như khi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Quý Hạo biết cậu đang say, vì kiếp này bé Tiên sẽ không nhìn hắn như vậy, sự ỷ lại như vậy chỉ có người kiếp trước.
Ây.
Cứ ngỡ chỉ thuận thế mà làm thôi, ai ngờ để lại dấu vết trong lòng, làm người ta mãi quyến luyến tình cảm này.
“Tỉnh rồi à?” Quý Hạo khẽ hỏi bằng giọng điệu trầm trầm từ tốn.
Nguyễn Minh Trì không trả lời, chỉ chớp mắt, sau đó hơi nghiêng đầu, tiếp tục nhìn hắn.
Dây cung trong đầu Quý Hạo bị kéo đến cực hạn, tiếng nhạc mập mờ nào đó vô tình vang lên cùng người này, hắn chậm rãi đ è xuống, lại hỏi: “Tỉnh hay say?”
Nguyễn Minh Trì chỉ biết cười, cười như sương sớm đọng trên hoa dành dành, thơm ngát thanh nhã, xinh đẹp vô song.
Ánh mắt Quý Hạo càng lúc càng trầm, cuối cùng hỏi hắn: “Biết anh là ai không?”
“Chàng tiên Ốc…” Nguyễn Minh Trì khàn giọng nói, Quý Hạo nghe thế nhướng mày đang định ngồi dậy lại nghe thấy