Khi thang máy đến tầng dưới, hắn đi dạo trong khu vườn của cư xá, bước chân không nhanh không chậm, bóng của đứa trẻ lăn tới trước mặt hắn, hắn cúi xuống rồi đưa cho nó, bước chân thong thả không khác gì bước xuống cầu thang tản bộ thường ngày.
Cứ như vậy đi tới cửa cư xá thì thấy xe chuyển nhà bị một đám người vây quanh xem náo nhiệt, còn có người phụ nữ ở giữa ồn ào.
Quý Hạo rất bình tĩnh đối với cảnh này, cho dù khi hắn đẩy đám người ra, thấy khuôn mặt méo mó dữ tợn của người phụ nữ, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Ngoại trừ Nguyễn Minh Trì, thế giới trong mắt hắn đều là hư ảo, vui, giận, buồn, sống, già, bệnh, chết đều do một người sinh ra, người đàn bà mạnh mẽ hớ hênh chỉ vì người nọ cần một người mẹ như vậy nên mới xuất hiện.
Giống như tương lai có thể ở một thế giới nào đó, mẹ của người nọ là hoàng hậu dáng vẻ tôn quý, cũng chỉ vì người nọ cần mà thôi.
Cũng chỉ là đạo cụ.
Cho nên Quý Hạo mặc đối phương ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, mãi cho đến khi bảo vệ phát hiện hắn, hắn mới đi tới trước mặt người phụ nữ, cúi đầu nhìn bà ta.
Quý Hạo mặc thường phục, nhưng đầy khí thế, ngay cả hình dáng góc cạnh của đôi giày thể thao màu trắng trên chân cũng lộ ra một loại xa hoa mà bọn họ không thể mua được, chưa kể đến bảo vệ vừa nãy còn quát mắng bọn họ sau khi thấy hắn đã kính cẩn.
Mẹ của Nguyễn Minh Trì lập tức thu lại tư thế, không dám làm càn.
Quý Hạo nói: “Tôi là ông chủ của Nguyễn Minh Trì, tuy biết cậu ấy không có nhà để về là do mấy người, nhưng mấy người làm cha mẹ khiến con trai mình mất mặt không cảm thấy áy náy à?”
Ba mẹ Nguyễn Minh Trì bị trách cứ thì sửng sốt, lại vì thân phận ông chủ mà không dám bật lại.
Hơn nữa Quý Hạo lên tiếng, cũng không cho phép người khác lắm miệng, dừng lại một lúc sau đó lại nói: “Dù trước đây bà chẳng biết gì, nhưng vào ở trong căn phòng đó cũng nên biết cậu ấy may mắn như thế nào mới lấy được vai nam chính, có thể đó là cơ hội duy nhất để thăng tiến cũng vì sự thô bỉ của ba mẹ mà bị người ta chỉ trỏ, thậm chí bởi vậy mà đánh mất?”
“Đánh bạc một chút cũng thú vị, nhưng nếu mấy người không biết kiềm chế, thì từ nay về sau sẽ thua mọi canh bạc, nếu không tin mấy người cứ việc đi thử.”
Lời nguyền của thiên ma, tác động vào cơ hội bên trong, vận rủi bị dẫn ra từ cõi u minh, bao phủ trên đỉnh đầu hai người, thoạt nhìn sắc mặt của bọn họ không tốt mấy.
Tuy mẹ của Nguyễn Minh Trì sợ hãi, nhưng vẫn bị câu rủa này làm cho tức giận đến run người: “Nhìn thì ra dáng người, mà sao nói chuyện khó nghe thế?”
Quý Hạo khẽ mỉm cười: “Cứ thử đi, chờ khi bà hồi tâm, Nguyễn Minh Trì tự nhiên sẽ về nhà.”
“Cậu…”
“Bảo vệ.” Quý Hạo nói một tiếng, lui về phía sau một bước, tránh được móng tay mà mẹ Nguyễn Minh Trì cào tới, thấy bà bị bảo vệ ngăn lại thì rời đi không quay đầu lại.
Mấy lời khuyên nhủ dễ nghe gì đó, Quý Hào có thời gian rảnh đâu, xuống đây chỉ để nguyền rủa mà thôi.
Việc chính xong rồi nên trở về với người đẹp của hắn.
Nguyễn Minh Trì rất đẹp, khuôn mặt đẹp đẽ phù hợp với thị hiếu của giới giải trí, kiếp trước bé Tiên có rất nhiều fan thể thao, thậm chí ngoài giới cũng có fan, nhưng đáng tiếc bé Tiên không có ý định tham gia giới giải trí, cho nên sau khi giải nghệ tiếng tăm cũng tan theo.
Đời này Quý Hạo cũng coi như toại nguyện, có thể xem cậu đóng phim diễn xuất, sắm nhiều nhân vật khác nhau, tất nhiên đời này sẽ không nhàm chán.
Quý Hạo nghĩ thì đẹp, nhưng khi mở cửa bước vào phòng, thấy người trong phòng lại cảm thấy muốn quay xe.
Quay phim đều có cảnh tình cảm, nếu trong phim Nguyễn Minh Trì yêu đương với người khác, sợ rằng hắn sẽ không vui, sau này chọn kịch bản vẫn phải lựa kỹ một chút.
“Anh về rồi?” Nguyễn Minh Trì ngồi dậy khỏi sô pha, ở hoàn cảnh xa lạ còn có chút lúng túng: “Ba mẹ em nói thế nào?”
“Bọn họ về rồi cứ để hai người đó ở phòng trọ của em, yên tâm chưa?”
Nguyễn Minh Trì gật đầu, sau đó nhíu mày: “Hay là em chuyển đến khách sạn do đoàn phim thuê, nếu thực sự không được thì còn có ký túc xá công ty nữa.”
Quý Hạo nhướng mày, đi tới trước mặt cậu, híp mắt áp sát cậu: “Em nghĩ anh là gì? Lá chắn? Dùng xong thì vứt? Em có tin anh phạt em ngay tại chỗ này hay không?”
Nguyễn Minh Trì lập tức bị câu không đúng đắn này dời sự chú ý, khuôn mặt cậu ửng đỏ.
Quý Hạo không ngừng nói thêm vài câu, thấy Nguyễn Minh Trì bị mình trêu đến nóng cả mặt, mới hài lòng ngậm miệng lại.
Hắn không hề xa lạ gì với Nguyễn Minh Trì, một vài lời yêu thương cứ đến miệng là thốt ra, nhưng trong mắt Nguyễn Minh Trì lại chỉ vừa mới bên nhau, làm sao chịu được trêu chọc của “lão lưu manh”, phản ứng ngây ngô không khỏi quá đáng yêu.
Quý Hạo ngẫm lại thế cũng tốt, mỗi thế giới đều làm “tân lang” xinh đẹp!
Gần đến bữa tối, bác sĩ dinh dưỡng mà Quý Hạo tìm đã tới, nhận xét về Nguyễn Minh Trì một hồi, để lại một thực đơn mới rời đi.
Quý Hạo cầm qua thực đơn nhìn thoáng qua, tiện tay ném nó lên bàn, cầm chìa khóa xe nói: “Đi, đi ra ngoài ăn tiệc.”
Nguyễn Minh Trì nhìn hắn, lại nhìn thực đơn.
Quý Hạo nói: “Canh nhạt lắm, ngày mai hẵng bắt đầu, anh mời em ăn cơm, tiện thể chuốc say, sau đó mới tiện làm việc.”
Nguyễn Minh Trì lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh đã nói không ép em.”
Quý Hạo cười: “Đúng, không ép em, chờ em uống rượu xong, tự nhiên sẽ lôi kéo gọi Quý Hạo.”
Nguyễn Minh Trì trừng hắn.
Nụ cười của Quý Hạo càng tươi, hắn xoa đầu Nguyễn Minh Trì đầu, cười bảo: “Trêu em đấy, mai quay phim rồi, làm sao có thể uống say được, chúng ta đi ăn hải sẵn uống chút rượu vang là được.”
“Thiệt không?”
“Thiệt.” Quý Hạo giơ ngón út lên: “Muốn ngoéo tay không?”
Nguyễn Minh Trì hất tay hắn ra: “Ngây thơ!”
Đúng là Quý Hạo không chuốc say Nguyễn Minh Trì, cũng không ăn bữa tối mà cả đời Nguyễn Minh Trì trả không nổi, hai người tìm được