Đêm đó cả hai ngủ rất muộn, Nguyễn Minh Trì gần như ngủ mê man, Quý Hạo trố mắt nhìn hồi lâu mãi không vào giấc, hắn nhìn trần nhà phát hiện mình chờ không được thời gian dự tính, e rằng phải chữa lành đôi chân của mình, nếu chuyện hôm nay xảy ra thêm vài lần nữa, có lẽ hắn sẽ vì “tĩnh tâm” mà phát điên mất.
Dù sao so với người yêu hai đời trước thì đời này lòng dạ lại đầy xấu xa, không thật tâm chút nào, nhưng vì thực hiện dã tâm đó mà cũng càng thêm tích cực chủ động.
Thật ra, từ bỏ lớp áo đạo đức của con người, sâu thẳm trong lòng mỗi người đều có một con dã thú, khát khao một quá trình trực tiếp hơn giống như ngọn lửa nhen nhóm hừng hực, tự thiêu rụi mình cho đến khi lụi tàn.
Cả hai ngủ đến trưa hôm sau mới dậy.
Vệ sĩ gõ cửa đánh thức họ dậy, sau đó nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe ăn uống vào phòng, Nguyễn Minh Trì hồi phục tinh thần kéo rèm cửa sổ ra, sau đó thấy những bãi cát vàng và sóng biển xanh thẳm.
Tối qua cửa sổ đóng lại quá chặt, Nguyễn Minh Trì vội vàng đuổi theo Quý Hạo nên cũng không biết họ ở trong một khách sạn kiểu gì.
“Đây là bờ biển?” Nguyễn Minh Trì ngạc nhiên hỏi.
Từ sau khi cha mẹ Quý Hạo qua đời, dường như họ bị giam cầm trong một tòa thành cổ, Quý Hạo không đi đâu cả, sợ tiếp xúc với người khác, nghi ngờ mọi người tiếp cận mình đều có ý đồ xấu xa.
Nguyễn Minh Trì bị giam cầm trong biệt thự cùng với hắn, còn phải đối mặt với tính tình sáng nắng chiều mưa của Quý Hạo, mỗi ngày trôi qua rất tệ.
Nguyễn Minh Trì quá khát khao rời khỏi nơi đó, quá khát vọng quay trở lại xã hội loài người nên cậu đã biến niềm khao khát ấy thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm, ném chất độc vào thùng gỗ mà Quý Hạo tắm.
Cậu nghĩ, nếu Quý Hạo sẵn lòng thường xuyên dẫn cậu ra ngoài, có lẽ sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy.
Song tiếc rằng đã quá muộn, những chất độc đó đã xâm nhập vào cơ thể Quý Hạo và đang ăn mòn nội tạng của hắn từng chút, có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ chết thôi.
Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, mày nhíu lại nhưng khi quay đầu lại, khuôn mặt cậu tràn đầy ý cười, nâng cao giọng nói lặp lại: “Cậu chủ, đây là bờ biển, lát nữa chúng ta có thể xuống bơi không?”
Cậu nói đoạn nhìn thoáng qua chân Quý Hạo, giống như làm sai chuyện gì đó, ngậm miệng lại.
Quý Hạo ngồi ở trước xe ăn, chậm rãi ăn bữa sáng và bữa trưa, động tác rất tao nhã, gió biển thổi lên tấm màn che, dưới ánh mặt trời, mỗi một cử động của hắn đều hết mực thanh lịch tựa như quý tộc thời xưa đang thưởng thức bữa trưa ngon miệng trong bữa tiệc tối, ngay cả đường nét khuôn mặt của hắn cũng có một loại vẻ đẹp khó tả.
Nguyễn Minh Trì li3m môi, tự hỏi có phải trong khoảng thời gian này tiếp xúc quá mức thân mật với Quý Hạo hay không, lúc vô thức sẽ tìm những phần tốt đẹp của Quý Hạo, chẳng hạn như ngón tay, yết hầu của hắn, ngay cả chóp mũi hay nửa bên mặt của hắn cũng có thể khiến cậu khó dời nổi mắt.
Đến khi cậu tỉnh táo lại cố gắng quên đi, đoạn phát hiện như đã khắc vào một chỗ nào đó trên cơ thể, trong lúc lơ đãng sẽ xuất hiện ở trước mắt.
“Nhìn ngon quá.
” Nguyễn Minh Trì đi tới trước mặt Quý Hạo, ngồi xổm xuống như một con mèo Ba Tư đang chờ cho ăn, vẫy cái đuôi dài lông xù.
Một miếng bít tết cắt vuông vức đặt ở bên miệng cậu, cậu mở miệng ăn ngay.
Sau đó đỉnh đầu được người chăn nuôi âu yếm vuốt v e, tiếp theo giống như bố thí nói: “Đi đi, cẩn thận, để A Vĩ bảo vệ em.
” Hắn dừng một lát, trong ánh mắt sáng ngời của Nguyễn Minh Trì, không quên cảnh cáo: “Nhưng bảo anh ta tránh xa em ra, em biết tôi không thích thế.
”
“Dạ.
” Nguyễn Minh Trì mím môi cười, hai ba bước nhảy trở về chỗ ngồi, ăn như gió cuốn.
Nguyễn Minh Trì không nhớ lần cuối đi bơi là khi nào.
Sau khi bị dẫn về nhà họ Quý từ cô nhi viện vào năm chín tuổi, cậu đã hoàn toàn mất tự do, không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Chỉ nhớ khi bố mẹ Quý Hạo còn sống, cuộc sống của cậu khá tốt, đối với Quý Hạo mà nói, cậu chỉ là một người bạn kề bên, người sẽ cùng hắn đi dạo trong tòa nhà, mọi thứ lớn nhỏ đều thích gọi cậu hơn là người giúp việc, khi gia đình họ quyết định đi nghỉ, bản thân cậu như hành lý nhỏ của Quý Hạo, chắc chắn sẽ bị mang đi.
Cậu không hề lo nghĩ gì cả.
Những năm đó cậu đi qua rất nhiều nơi, mọi vật dụng mà nhà họ Quý chuẩn bị cho cậu đều là tốt nhất, nếu không phải do thường xuyên hầu hạ Quý Hạo, cậu còn cảm thấy mình giống như một cậu chủ nhỏ, thậm chí còn được giáo dục tốt nhất, đăng ký vào trường đại học đắt đỏ nhất thế giới, chỉ vì cậu cần ở bên chăm sóc cho cậu chủ trẻ.
Nhưng sau cái chết ngoài ý muốn của ông bà Quý, tất cả những điều này đã tan thành mây khói.
Hoàng tử biến thành ăn mày, mà từ đầu đến cuối cậu đều chỉ là “kẻ đổi mệnh” của Quý Hạo, đáng buồn làm sao, ngay cả tính mạng của cậu cũng không phải của mình.
Đêm qua, những suy nghĩ hơi mềm yếu dần trở nên sắc bén trở lại dưới làn sóng biển gột rửa, vì một thoáng yếu đuối bất ngờ mà trái tim lại trở nên kiên định lần nữa, tham vọng dường như cũng phát triển và trở nên vững chắc hơn.
Thậm chí còn mọc đầy gai ngược.
Cậu đã hạ độc Quý Hạo, hắn sẽ sớm chết nên cậu nhất định phải kiên trì, không có lý do gì để bỏ dở giữa chừng.
Nguyễn Minh Trì ra khỏi nước, phun ra nước biển mặn trong miệng rồi đi lên bờ.
Tòa nhà 30 tầng của khách sạn bên bờ biển đã che khuất những tia nắng mặt trời đang lặn, khi cậu bước vào bóng tối, hệt như cũng bị hơi thở ngột ngạt áp lực nào đó bao phủ, thở không ra hơi.
Sẽ ổn thôi, mình nhất định sẽ thoát ra khỏi cái bóng của Quý Hạo.
Cậu tự nhủ.
“A Uy, sao khách sạn này không có khách nào thế?” Nguyễn Minh Trì từ xa hỏi.
A Uy mặc quần đùi và áo phông dễ di chuyển, chắp tay trước bụng, đứng trong tư thế giạng chân trên bãi biển: “Tôi cũng không biết.
”
Nguyễn Minh Trì nhướng mày, lông mi ướt đẫm nước đẹp lạ thường, làn da trắng nõn dưới bóng tối tỏa ra ánh sáng óng ánh, quần áo chống nắng màu trắng trên thân trên bị ngâm trong nước cũng không che chắn được thứ gì, hệt như nàng tiên cá rời khỏi nước, khiến tầm mắt