Sau khi bác sĩ rời đi, Nguyễn Minh Trì đi tới bên cạnh Quý Hạo, lúc này mặt trời đã lặn ở hướng Tây, bao phủ lên màu máu, ánh sáng màu đỏ bao phủ lên thanh niên có khuôn mặt thẫn thờ, hệt như có cánh tay của ác ma đang ôm lấy cậu, cố kéo cậu xuống vực thẳm địa ngục trong giờ khắc nghiệt ngã này.
Đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của Quý Hạo, Nguyễn Minh Trì quỳ bên cạnh xe lăn của người đàn ông, vòng tay qua eo hắn.
Là một tư thế sám hối.
“Sao thế?” Bàn tay to khô ráo đặt trên đỉnh đầu chậm rãi xoa nhẹ, âm thanh trầm thấp êm tai của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
Nguyễn Minh Trì chỉ vùi đầu vào lòng hắn, không nói lời nào.
Ý an ủi càng lúc càng lớn, hắn vỗ về vào lưng cậu: “Em nghe thấy hết rồi à?”
“Dạ.
”
“Tiếc thật.
”
“Dạ.
”
“Nhưng không sao, cô ấy nói chữa khỏi cơ thể của tôi trước, có lẽ còn có cơ hội.
”
“Dạ.
”
“Cho nên chúng ta phải trở về, thời gian điều trị có thể sẽ rất dài, tuy em thích đi đây đi đó ở bên ngoài, nhưng tôi vẫn mong em có thể ở bên đỡ đần san sẻ với tôi.
”
“Dạ, em về với cậu.
” Nguyễn Minh Trì ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của người đàn ông, sau đó cậu đứng lên, hôn lên đôi môi lạnh lẽo đó: “Chúng ta trở về thôi.
”
Cả một tháng trời, họ mới trở lại ngôi nhà nguy nga gần như chiếm trọn một quả đồi đó, chiếc xe sang trọng chậm rãi lái vào vườn hoa, cửa lớn ở phía sau chậm rãi đóng lại.
Nguyễn Minh Trì ngồi bên cạnh Quý Hạo từ cửa kính ô tô nhìn thấy khu vườn của mình, còn có chiếc xích đu đung đưa theo gió dưới tán cây lớn, đột nhiên cảm khái, nói: “Về nhà rồi.
”
“Ừ, về nhà rồi.
”
Nơi cậu từng hằng khao khát chạy thoát bất tri bất giác đã trở thành nhà, từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc khắc sâu vào tuổi thơ và thanh xuân của cậu, mặt trời treo cao trên trời xanh, áng mây trắng lững lờ trôi, ngay cả không khí nơi đây dường như cũng đượm nồng hương quê.
Khi lên kế hoạch rời khỏi đây, Nguyễn Minh Trì đã từng tự hỏi mình nên đi chốn nào, nên ẩn mình giữa đô thị phồn hoa tấp nập hay sống heo hắt giữa núi rừng thênh thang, cậu có rất nhiều dự tính, chẳng hạn như khám phá núi non, tắm nắng trên biển, sau đó tản bộ ở quảng trưởng trung tâm thành phố, kết bạn với người cùng chí hướng.
Cậu cứ tưởng thế mới là tốt nhất, mới là tự do.
Nhưng rõ ràng cậu đã có rất nhiều tiền, trong giây phút trước khi trở về cũng có vô số cơ hội chạy trốn, rốt cuộc thứ gì trói buộc hai chân của cậu, khiến cậu trở lại ngôi nhà như ngục tù này?
Ngục tù thật sao?
Nguyễn Minh Trì bước xuống xe, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy thoải mái mà nhớ nhung.
Không, đây không phải ngục tù.
Đây là nhà của cậu.
Cậu lớn khôn ở đây, linh hồn đã hòa vào mỗi góc ngách của mảnh đất này, dẫu cho rời xa nơi này, cậu cũng là con diều có dây, còn có thể đi nơi nào?
Cậu không có gia đình, không có bạn bè, thậm chí không có kỹ năng sống cơ bản, dường như không có gì ngoài tiền.
Nhưng trở lại đây, cậu có người yêu, có gia đình, còn có bạn bè, trong vô số ngày đêm dăng dẳng đó, mọi tình cảm bện lại với nhau, gắn liền với một người.
Đúng vậy, đó là Quý Hạo.
Một người mà cậu từng hận thấu xương, thế mà đã quan trọng đến vậy sao?
Quý Hạo vẫn ngồi trên xe dường như cảm nhận được điều gì đó, sương đen trong mắt sinh ra, nhìn vào hư không, mạch thế giới vốn rách tươm đang bừng lên sức sống mới, năm tình cảm bị thiếu hụt trồi lên từ sâu trong vết thương, từ từ kết nối chúng thành năm trụ cột, sau đó các đường mạch khác cũng mọc ra nhiều chi tiết như mạng nhện, lấp đầy thế giới.
Ngưng tụ.
Chân thực.
Bầu không khí vốn ảm đạm bỗng dưng trở nên thanh mát, những đám mây trên bầu trời trắng xóa, mặt trời tỏa ra hơi ấm.
Quý Hạo nhướng mày, không hiểu điều gì khiến Nguyễn Minh Trì đột nhiên chấp nhận mình.
Chủ nhân thế giới tán thành, cũng là thế giới tán thành, thế giới không trọn vẹn tức khắc hoàn thiện, năm tình tề tụ.
Đây là chuyện tốt, nhưng điều khiến Quý Hạo kinh ngạc hơn, đó là trong năm tình có ba tình của Nguyễn Minh Trì đều chỉ về phía mình.
Tình yêu thì khỏi phải nói, đời trước có tình bạn thì còn có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ ngay cả tình thân cũng nối với hắn, Quý Hao khó tưởng tượng nổi đến tột cùng mình là gì trong lòng Nguyễn Minh Trì, là người yêu, anh em hay bạn bè?
Hay là hội chứng Stockholm?
Nhưng ngoài tình yêu thế giới ra, điều khiến Quý Hạo kinh ngạc nhất vẫn là tình yêu thứ năm luôn không ngừng thay đổi, tình yêu thứ năm của Nguyễn Minh Trì đời này hóa ra lại là “tình yêu duy nhất”.
Loại tình yêu này rất lạ, nhưng cũng không hiếm thấy, nói theo nghĩa đen là trân trọng và nhận ra chính mình, nhưng ở một nghĩa sâu xa hơn, có thể là hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, hoặc tìm cách thể hiện giá trị bản thân, thừa nhận và yêu thương bản thân từ tận đáy lòng.
Đây là điều mà ai cũng có, nhưng đáng tiếc Nguyễn Minh Trì xuất thân là một đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu, tuổi còn nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, lấy lòng Quý Hạo, ông chủ bà chủ nhà họ Quý đối xử với cậu rất tốt, cậu cố gắng sống như người khác hy vọng, thiếu đi sự trân trọng đối với bản thân.
Cho nên lần này ra ngoài xong… thì có lẽ cậu cũng thừa nhận mình là một người có gia đình, hoặc vì “kho bạc nhỏ” làm cho cậu có chút tự tin nên loại tình cảm “yêu bản thân” này rốt cục xuất hiện, làm cho cậu có “tình yêu duy nhất” mà mỗi người đều có, nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại thiếu cái tình này.
Tốt lắm.
Khi thấy Nguyễn Minh Trì có đủ năm loại tình cảm, Quý Hạo không khỏi nở nụ cười.
Một người bị tàn phế, một người có tâm hồn bị tổn thương, vậy mà kết thành một đôi trầy trật sống qua ngày.
Song vết thương tâm hồn của Nguyễn Minh Trì đã được chữa khỏi nhưng chân hắn vẫn còn què, hơn nữa tính toán thời gian thì chất độc trong cơ thể chắc đã tích tụ đến độ bộc phát.
Chết?
Tất nhiên là không.
Hắn vẫn muốn cùng Nguyễn Minh Trì sống một cuộc sống tốt đẹp đến cuối đời.
Cho nên chất độc đáng lẽ sẽ bộc phát chắc chắn sẽ không xảy ra, ngay cả thăm dò cuối cùng dưới