Lúc hét lên, mọi người tận mắt chứng kiến Quý Hạo vượt qua giới hạn vẫn luôn đuổi kịp sát sao Thôi Dung.
Chiều dài của một ngón tay?
Không đúng, là chiều dài một bàn tay!
Má nó ơi!
Hình như dài bằng nửa cánh tay đó!!!
Ở 20 mét cuối cùng, mọi người đã chứng kiến một điều kỳ diệu.
Ân Học Lâm đuổi theo Quý Hạo la hét suốt cả một đường, thầy Dư nhất thời mê mẩn không dám nhìn chỗ khác, đồng đội ở ký túc xá khác vội chạy lên bờ nhìn kỹ hơn, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Căng thẳng hô to: “Thôi Dung, nhanh lên! Mày thua tới nơi rồi! Lẹ coi!”
Lớn hơn Quý Hạo hai tuổi, còn không thắng nổi người ta, mất mặt cỡ nào?
Đây đúng là sốt ruột thay cậu ta, ước gì có thể lao xuống nước kéo cậu ta bơi!
“Thôi Dung, mày nghĩ gì thế? Xông lên đi!”
Ân Học Lâm hưng phấn thét chói tai: “Nhóc Hạo! Cố lên! Ráng lên! Thắng! Thắng!”
“Tiếp tục! Xông lên!”
“Mau mau mau mau!”
Bầu không khí trong bể bơi sôi động chưa từng thấy, các thí sinh dưới tên của thầy Dư đứng ở bên cạnh đường bơi, hét đến khàn cả giọng, thậm chí tổng huấn luyện viên còn ngậm miệng lại, cùng phóng viên theo dõi trận đấu.
Tốc độ bơi của Quý Hạo tương đương với Thôi Dung à?
Hắn có thành tích bơi hỗn hợp tốt như vậy à?
Nhìn tình hình này, có phải muốn thắng không?
Không khí càng lúc càng sôi động.
Ngay cả Nguyễn Minh Trì, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thôi Dung tăng tốc.
Nhưng Quý Hạo cũng tăng tốc.
Lúc mười mét, Quý Hạo dẫn trước Thôi Dung một cánh tay.
Năm mét vẫn là một cánh tay.
Lợi thế quá rõ ràng rồi!
Sau đó, mọi người trông thấy Quý Hạo vậy mà thật sự bơi trong phạm vi ba mét dài bằng một cánh tay, sau đó khỏi cần nghi ngờ gì nữa chạm vào vách tường trước!
Vào bờ!
Thật sự thắng!
Quý Hạo vừa mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước thì Ân Học Lâm hét lên: “Quý Hạo!”
Quý Hạo quay đầu nhìn lại.
Ân Học Lâm nhếch miệng cười: “Cậu thắng Thôi Dung rồi! Thắng rồi!!”
Thôi Dung vừa mới đi tới bên cạnh, nghe thấy Ân Học Lâm hét lớn một tiếng, thì ngây ra, vẻ mặt không thể tin được.
Sao có thể chứ?
Cậu ta bơi hỗn hợp ba năm, Quý Hạo cho tới nay đều không có thành tích gì, sao cậu ta lại bơi không lại Quý Hạo?
Không thể nào!
Thôi Dung căng thẳng nhìn sang người trên bờ, nhìn thầy Dư, nhìn trọng tài, sau đó nhớ ra điều gì, vội nhìn bảng điểm trên màn hình lớn.
Con ngươi chợt co lại!
Vòng thứ tư: 2 phút 11 giây 58.
Đây là kết quả của Thôi Dung.
Vòng thứ hai: 2 phút 09 giây 84.
Đây là kết quả của Quý Hạo.
Khi Thôi Dung thấy kết quả này, trái tim cậu ta như bị thứ gì đó bóp nghẹt, vừa xót vừa đau.
Cậu ta bơi hỗn hợp, người khác không rõ, nhưng cậu ta lại rõ kết quả này có ý nghĩa gì, Quý Hạo nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, nhưng đã vượt qua thời gian vận động viên quốc gia, gần bằng với kết quả tốt nhất của cậu ta.
Quý Hạo lên bờ, người chung quanh vây quanh chúc mừng, vây lấy Quý Hạo.
“Quý Hạo, lên đây một chút.” Trên đầu truyền đến một giọng nói, quay đầu nhìn lại, tổng huấn luyện viên đang chống tay vịn lan can cúi người xuống, nói: “Lưu Ký muốn phỏng vấn nhóc.”
Mọi người hâm mộ nhìn sang, chỉ có thí sinh xuất sắc nhất trong đội mới có tư cách phỏng vấn.
Ở đội nam cũng chỉ có Trương Tiến có vinh dự này, Quý Hạo là người thứ hai.
Thôi Dung lập tức đỏ mắt.
Tổng huấn luyện viên vô cùng ngạc nhiên và vui mừng trước biểu hiện hôm nay của Quý Hạo, đám người tiến lên vội hỏi rất nhiều vấn đề, Quý Hạo lựa lời để trả lời, đẩy thành tích xuất sắc của mình cho Dư Vũ “ánh mắt tinh tường, nhận ra nhân tài”, nhân tiện lại nói một câu: “Nguyễn Minh Trì cũng do thầy Dư phát hiện, thành tích của nhóc ấy cũng tốt.”
Lúc này đến lượt Nguyễn Minh Trì thi đấu 50 mét tự do, cậu bé đang đứng trên bục xuất phát, nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt Quý Hạo dời sang, cũng thu hút chú ý của Lưu Ký và tổng huấn luyện viên.
Quý Hạo cũng không nói gì, chỉ nhìn như vậy, vì thế rất nhiều ánh mắt cũng đều tập trung vào Nguyễn Minh Trì.
Người gây chú ý, ánh mắt rơi vào đâu vẫn là tâm điểm.
“Bíp!”
Tiếng còi vang lên.
Thiếu niên nhảy ra từ trên bục xuất phát, hệt như diều hâu mọc cánh, lao vùn vụt qua trước mắt, cơ thể ngây ngô của thiếu niên kéo căng ra đường cong cực đẹp, theo sáng tối luân chuyển, dường như nhuộm lên một bộ lọc, khoảnh khắc chụp ảnh sẽ nhớ mãi không quên.
Chớp mắt lần nữa.
“Ào” một tiếng.
Xuống nước.
Sóng nước gợn sóng tạo ra từng đợt ánh sáng sặc sỡ, thiếu niên lặn dưới nước tay chân thon dài.
Từ trên cao nhìn xuống, trông giống như một bức quảng cáo xuất hiện trong một thành phố sầm uất.
Sự va chạm của tuổi trẻ và thể thao, tiếp theo là ánh sáng, hiện ra cảnh đẹp năm tháng yên tĩnh.
Giây tiếp theo.
Thiếu niên lên khỏi mặt nước.
“Ào —— ào”
Sầm uất ồn ào, sân thi đấu náo nhiệt.
Cậu vung tay, bọt nước b ắn ra, hệt như đôi cánh mọc ra sau lưng, rực rỡ và tươi sáng.
50m.
24 giây.
Nháy mắt thoáng qua.
Trong khoảng thời gian ngắn này, ánh mắt của mọi người đều bị thiếu niên đó thu hút, tận mắt chứng kiến cậu dẫn đầu như thế nào, đạt kỷ lục bằng tốc độ đáng kinh ngạc và giành hạng nhất trong cuộc thi!
23 giây 45!
Nguyễn Minh Trì đã lập kỷ lục tốt nhất, thành công vượt qua tiêu chuẩn vận động viên cấp quốc gia.
“Ú òa! Ông Lâm, đội mấy ông định giành sạch huy chương vàng trong cuộc thi thanh thiếu niên toàn quốc à!” Lưu Ký tán thưởng một tiếng.
Tổng huấn luyện viên khoát tay, cười rất gượng gạo: “Hôm nay trạng thái của bọn nhỏ rất tốt, nếu các em có trạng thái như vậy để thi đấu thì tốt biết mấy.”
“Trận đấu sẽ chỉ có tốt hơn mà thôi.”
“Thanh thiếu niên mà, đột nhiên có một ngày trưởng thành, chúng ta cũng không ngờ tới đúng không.” Tổng huấn luyện viên nói xong, thì bật ra tràng cười “ha ha ha” thỏa mãn.
Quý Hạo dựa lưng vào ghế, để hai người đối diện “khen nhau kiểu thương mại” rồi cúi đầu, vui vẻ cười.
Thiếu niên đang dựa vào thành bể để lên bờ, động tác liền mạch lưu loát, sau khi nổi lên cũng không quay đầu lại đã đi vào đám người.
Nhưng vừa rồi hắn chắc chắn mình hoàn toàn không có nhìn lầm, trong phút chốc đó, ánh mắt của hai người đã giao nhau, điều này nói rõ việc gì?
Chứng tỏ Nguyễn Minh Trì đã quan sát hắn trước đó.
Sau khi thi xong, khi thở không ra hơi thiếu oxy, ngẩng đầu lên trong nước nhìn hắn.
Muốn thấy gì?
Nhìn hắn đang làm gì?
Hay nhìn hắn có đang nhìn cậu không?
Dù là gì Quý Hạo đều rất vui vẻ, cuối cùng Nguyễn Minh Trì từ đối địch và thờ ơ đối với hắn, giờ đã quan tâm hắn, đây đúng là một chuyển biến tốt.
Quý Hạo quay đầu nhìn lại, nói với hai người đang “khen nhau thương mại”: “Lát nữa có muốn em gọi Nguyễn Minh Trì tới không?”
Hai người vốn không muốn phỏng vấn, cũng không định sắp xếp phỏng vấn, thoáng ngây ra, đồng thời nói: “Được, vậy cũng được.”
Vậy