Quý Hạo tỉnh rồi.
Nguyễn Minh Trì tất nhiên cũng tỉnh.
Ngay khi Quý Hạo đánh vỡ phong ấn, y được linh khí bên ngoài gột rửa, ký ức của y lần lượt trở về.
Chẳng mấy chốc y đã biết tại sao mình lại tới đây và mình đã làm sai điều gì, nhưng đáng tiếc y còn chưa kịp hối hận, mới vừa tỉnh lại đã bị uy thế của thiên ma xuất thế dọa cho chân mềm nhũn.
Nhanh lên!
Phải ra khỏi đây!
Thiên Ma xuất thế!
Lục địa Thiên Thương sắp đại loạn!
Nhưng y không thể cử động.
Một phần là do Quý Hạo mới sinh ra còn chưa biết cách kiềm chế sức mạnh của mình, y hoàn toàn bị khí thế và tu vi áp chế, không cách nào nhúc nhích.
Hơn nữa khi ký ức ùa về, y không chỉ nhớ đến mình và Quý Hạo đã ở bên nhau mấy ngàn năm mà còn nhớ tình duyên ba đời.
Làm sao y chạy thoát được?
Trong quá trình “giáo dục” Quý Hạo, trái tim của y cũng bị Quý Hạo làm xao xuyến, khi yêu đều xuất phát từ trái tim, bây giờ tỉnh táo, nhớ lại tất cả ký ức thì lại càng không thể cưỡng lại tình cảm dành cho nam nhân trước mắt.
Y phải thừa nhận rằng, y yêu hắn, càng vui mừng chờ mong khoảnh khắc Quý Hạo thực sự đứng lên như thế này.
Trái tim của y đập loạn xạ, hoàn toàn không quan tâm đ ến tiếng kêu lý trí bị bản năng chi phối, trông thấy cả người nam nhân phủ kín ma văn màu đen có sức mạnh không ai sánh bằng nhìn lại mình, thậm chí y còn sinh ra một sự sùng bái kẻ mạnh theo bản năng.
Nguyễn Minh Trì chớp mắt.
Ánh mắt của y không được tự nhiên dời khỏi đối phương, cái giá phải trả quá khoa trương, thậm chí làm cho người có chút sợ hãi, ánh mắt cũng không biết nhìn nơi nào cho phải.
Quý Hạo giẫm lên dung nham đi tới dưới vách đá, sau đó chậm rãi nổi lên, cho đến khi tầm mắt ngang tầm với Nguyễn Minh Trì rồi yên lặng nhìn y.
Vành tai Nguyễn Minh Trì ửng đỏ, không nói lời nào chỉ lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn trữ vật ném cho Quý Hạo.
Quý Hạo không có nhận.
Quần áo rơi vào trên người Quý Hạo lại trượt xuống, rơi vào trong dung nham, trận pháp phòng ngự trên quần áo phát ra vài tiếng “lách tách”, ngay sau đó quần áo đã bị dung nham đốt thành tro đen.
Dung nham từ vực sâu địa ngục, đối với tu sĩ có tu vi hơi yếu kém một chút vừa chạm vào là chết ngay.
Quần áo Nguyễn Minh Trì ném tới có lẽ vô cùng tốt, ít nhất còn kiên trì được mấy hơi.
Nguyễn Minh Trì thấy mà xót, y khẽ nhíu mày, nốt ruồi son giữa hàng lông mày sáng lên động lòng người, có hơi tức giận nguýt Quý Hạo.
Quý Hạo chỉ im lặng nhìn Nguyễn Minh Trì, cũng không thèm quan tâm lúc này mình đang trần như nhộng, nhìn chằm chằm người ta vài giây, sau đó vươn tay nhéo cằm Nguyễn Minh Trì, kéo y lại, đôi mắt hơi híp lại nói: “Lần này là thật đúng không?”
Nguyễn Minh Trì quay đầu giãy dụa, nhưng không cách nào thoát ra được, sắc mặt khó coi rồi nói: “Nếu chàng không biết mình đang ở đâu, chi bằng hỏi cá chậu chim lồ ng.”
Quý Hạo cũng không để bụng câu trả lời của y, lại hỏi tiếp: “Biết kết cục dụ dỗ thiên ma không?”
Nguyễn Minh Trì ngây ra một chốc, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Ai… dụ… chàng chứ.”
Quý Hạo híp mắt, lại hỏi: “Vậy biết kết cục giam giữ thiên ma không?”
“…”
Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp trả lời, Quý Hạo cũng không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói: “Món nợ này, chúng ta phải tính từng cái một.”
“Chàng định tính thế nào?” Nguyễn Minh Trì nhìn Quý Hạo cũng thôi giãy dụa, ai ngờ phải lòng Quý Hạo trong thế giới ảo cảnh, y phát hiện cho dù là lúc này mình cũng không sợ Quý Hạo.
Quý Hạo không nói gì, buông hàm dưới mà bắt lấy cổ tay Nguyễn Minh Trì, sau đó dẫn theo y bay ra ngoài.
Nguyễn Minh Trì vội la lên: “Quần áo…”
Tuy Quý Hạo không lên tiếng nhưng ma văn màu đen ở trên cơ thể lan ra, nhanh chóng bao lấy cơ thể, sau dó hóa thành một bộ đồ đen, mái tóc đen phía sau tung bay theo gió.
Hai người bay ra từ trong núi lửa, Quý Hạo hơi phân biệt phương hướng thì mang theo người bay nhanh đi.
Nguyễn Minh Trì cũng không giãy dụa, để mặc Quý Hạo dẫn y bay, một lúc sau mới hỏi một câu: “Đi đâu vây.“
Mặt Quý Hạo lạnh tanh cũng không trả lời y.
Nguyễn Minh Trì thở dài: “Đừng có giận em nữa, em chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương chàng.”
Quý Hạo cười gằn: “Em làm ta bị thương được à? Em chỉ biết lừa người.”
Nguyễn Minh Trì nói: “Đúng, em lừa chàng, chàng lợi hại như vậy, em chỉ có thể dùng những biện pháp này mới có thể khiến chàng hiểu được, quy tắc của thế gian này, không thể làm mọi việc như chàng muốn.”
“Ồ.” Quý Hạo không nói nữa mà tốc độ bay càng nhanh hơn, hóa thành sao băng, đảo mắt đã ngàn dặm, nhìn phương hướng này rõ ràng là đi về lục địa Trung Ương.
Hai người yên lặng bay mấy tiếng, mặt Quý Hạo lạnh như phủ băng, chẳng nói chẳng rằng.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, vén sợi tóc từ trên trán hắn vén đến sau tai.
Quý Hạo quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì thu tay lại, nhìn thẳng, nói bằng chất giọng thanh nhã: “Quý Hạo, trái tim của em đã phải lòng chàng.
Nguyễn Minh Trì em, thích chàng.”
Tốc độ bay nhanh đột nhiên dừng lại.
Quý Hạo lần này thật sự nhìn về phía Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo nhìn nhau, ánh mắt chậm rãi đảo qua khóe mắt và đuôi lông mày của Quý Hạo, nhẹ giọng nói: “Bây giờ nghĩ lại, em đã mê đắm chàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mới có thể trông giữ bên cạnh chàng suốt bao nhiêu năm tháng một cách mê muội, đáng tiếc chàng vẫn ngủ say, em rất cô đơn nên mới liều lĩnh vào thức hải của chàng.
Lời bày tỏ của Nguyễn Minh Trì mười lăm tuổi với đàn anh trong thế giới nhỏ là thật, lời bày tỏ của diễn viên nghèo túng Nguyễn Minh Trì với sếp tổng cũng là thật, thế giới thứ ba em càng lo được lo mất, yêu chàng vô cùng.”
“Quý Hạo, nếu chàng oán em, trừng phạt em cũng được, nhưng chàng đừng rời bỏ em.”
“Nguyễn Minh Trì, thích chàng.” Nguyễn Minh Trì nói xong, kiên định nhìn Quý Hạo, tuy lời nói mềm mỏng như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn ngay thẳng chính trực như trước, ánh mắt rõ ràng, chỉ có điều bàn tay đang nắm lấy cổ tay Quý Hạo đang mạnh lên từng chút một.
Quý Hạo giơ tay, im lặng sờ lên mặt Nguyễn Minh Trì, Nguyễn Minh Trì nhắm mắt lại, áp mặt vào đó, phát ra tiếng than thở.
Y lại thủ thỉ: “Thế giới trong tranh em xin lỗi, lúc ấy em bị rối, mọi thứ rối tung lên, quên hết mọi thứ, thậm chí quên mất bản thân mình, tạo thành tình hình phức tạp như vậy, em xin lỗi.”
Quý Hạo nhìn y, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đẩy y ra một chút rồi nói: “Lại là chiêu trò gì nữa đây.”
Nguyễn Minh Trì chân thành bày tỏ muốn xoa dịu cơn nóng giận của Quý Hạo, nhưng nhận về một câu trả lời không hề tin, sắc mặt y lập tức tái nhợt, thân mật nói: “Không phải chiêu trò gì cả mà là thực lòng.”
“Chứng minh như thế nào?”
“Em… có thể thề với thiên đạo! Thiên đạo trên cao, ta Nguyễn Minh Trì thề rằng nếu những câu vừa rồi là có nửa câu giả dối thì sẽ bị sét đánh, thần tiêu đạo tổn!”
Nguyễn Minh Trì nói rất chân thành, hơn nữa còn phát ra lời thề độc nhất với thiên đạo, nhưng hiển nhiên Quý Hạo cũng không quá tin tưởng.
Quý Hạo không trả lời, chỉ liếc trái nhìn phải, nói: “Giết cái tên già kia có thể chậm lại một chút, ta vừa mới thức tỉnh trong thế giới rộng lớn thật sự này, em làm hướng dẫn viên du lịch dẫn ta đi khắp nơi xem, còn thật hay giả thì tự ta sẽ có phán đoán.”
“Chàng muốn giết ai.” Nói tới việc muốn giết người, sắc mặt Nguyễn Minh Trì thay đổi, có chút không đồng ý.
“Thần Vương.” Quý Hạo nói.
Đôi mắt của Nguyễn Minh Trì bỗng nhiên mở to: “Không phải ông ấy đã…”
“Chẳng qua lão sợ bị ta giết nên chạy trốn trước, đúng là nực cười, nếu lão không vu oan cho ta, hà cớ gì phải tìm lão gây phiền phức.” Quý Hạo nói xong, nheo mắt lại: “Sao, tinh thần chính nghĩa của em lại muốn ngăn cản ta nữa?”
Nguyễn Minh Trì mím chặt môi, không nói gì nữa.
Nguyễn Minh Trì chân chính không có một tính cách duy nhất như trong thế giới ảo cảnh, y không tu đạo Vô Tình, thực ra y khác một trời một vực với người lạnh lùng như băng ở thế giới trong tranh đó.
Nguyễn Minh Trì là một quân tử ôn nhuận như ngọc, ăn nói giỏi giang, thông minh chính trực nhưng lại căm thù với “cái ác” sâu sắc, thỉnh thoảng sẽ có vài thủ đoạn rất bạo lực gọn lẹ, nhưng đa phần y là một quân tử nhẹ nhàng, thanh nhã cao thượng.
Hơn nữa thế giới này bao la đẹp đẽ, giữa các môn phái đều có dây mơ rễ má, Nguyễn Minh Trì có thể trở thành người đứng đầu chính đạo cũng là nhờ một phần kỹ năng ngoại giao.
Y rất thông minh, biết mình nếu không muốn ăn khổ thì phải giảng hòa với Quý Hạo.
Hơn nữa, y thực sự yêu Quý Hạo, hai người đã ở bên nhau hàng ngàn năm, còn có gì chưa từng nói, còn có cái gì chưa từng làm.
Việc này chẳng phải là để xoa dịu người bạn đời đang mất kiểm soát à.
Nguyễn Minh Trì thổ lộ tình cảm của mình lại thề với thiên đạo, cuối cùng kéo Quý Hạo trở lại từ bờ vực mất kiểm soát, bầu không khí giữa hai người lúc này mới dịu đi.
Nguyễn Minh Trì nắm tay Quý Hạo, dẫn hắn đáp xuống đất, lấy ra một đệm cói đặt dưới tàng cây cao chót vót, khi Quý Hạo ngồi xếp bằng xuống, y quỳ một gối trên đất, nhẹ nhàng chải mái tóc dài màu đen cho Quý Hạo.
Y nói: “Trước đây em không biết cách buộc tóc, trong môn phái có những đồng tử khéo tay, chải một lần em liền thi pháp cố định, trừ khi có yến tiệc bằng không em sẽ để một kiểu tóc nhiều năm.
Nhưng ở thế giới trong tranh, em học được nhiều thứ.
Nếu em chải đau thì chàng phải nói cho em biết.”
Quý Hạo im lặng hưởng thụ cảm giác tê dại khi tay lướt qua tóc, lắng nghe những lời thủ thỉ khe khẽ sau tai, lửa giận trong lòng càng lúc càng nhỏ.
Dẫu sao hắn cũng không thể nào giận Nguyễn Minh Trì thật.
Bạn đời đã ở bên nhau hàng ngàn năm, cả hai đã hoàn toàn quen thuộc với nhau từ lâu, hiểu được điểm mấu chốt của nhau, tất nhiên cũng biết cách làm thế nào an ủi người yêu của mình.
Huống chi, sau khi hắn khôi phục trí nhớ cũng biết vì sao Nguyễn Minh Trì dần dần mê đắm mình, thậm chí còn bị hắn