CHƯƠNG 52: MŨI CHÓ A HỮU MỘC HỮU
Editor: Luna Huang
Nghe được tiếng kêu của Thanh Chỉ Diên, Vô Ngôn kinh ngạc quay đầu lại, “Còn có việc?”
Thanh Chỉ Diên có chút ngập ngừng đi tới trước mặt hắn, cúi thấp đầu, nhìn mũi chân của mình, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Cái kia, nàng chỉ là muốn biết người kia có tốt hay không. Hắn thiên tử kiêu tử bởi vì cùng nàng tảo bả tinh này tiến tới cùng nhau, số phận coi như phát sinh biến hóa, theo tin tức nàng lấy được, hắn gần nhất coi như trôi qua đặc biệt thê thảm.
Thụ thương, lật xe, hạ nhân trong phủ gặp chuyện không may, hiện tại lại bị hoàng thượng quở trách. Một người nằm trong đám mây đột nhiên rơi xuống đáy cốc, người nam nhân kia, trong lòng cũng sẽ không tốt đi?
Nàng biết Vô Ngôn cùng Hách Liên Giác là bạn tốt, muốn từ hắn bên này tìm hiểu một chút tin tức của Hách Liên Giác. Cũng không biết vì sao, lời đến bên mép, lại cũng không biết nên mở miệng thế nào.
(Luna: Sao không nói là một đi cho rồi)
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Chỉ Diên rầu rỉ, khóe mắt dưới mặt nạ của Vô Ngôn cong loan, “Ngươi yên tâm, hắn tốt.”
“Ân?” Thanh Chỉ Diên bỗng nhiên ngẩng đầu, người kia, đầu óc chuyển đích thực nhanh a, cư nhiên có thểđoán được nàng muốn hỏi cái gì. Bất quá như vậy cũng tốt, trái lại tiết kiệm nàng lên tiếng. Mập máy môi, nàng tức giận: “Ai hỏi ngươi cái này? Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, đừng không có việc gì buổi tối chạy tới, ta sắp thành thân rồi, bị người biết ta cư nhiên cùng một đại nam nhân đêm khuya tư hội, thành cái gì?”
“Vâng!” Vô Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay lên xoa xoa đầu của Thanh Chỉ Diên, xoay người nhanh đi ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên cau mày vuốt đầu của mình, tức giận dậm chân, “Hỗn đản, ai cho phép ngươi xoa đầu của ta?”
Vẻ mặt Thủy Duyệt bỡn cợt lại gần, “Tiểu thư a, ngươi không muốn Vô Ngôn xoa đầu của ngươi, vậy ngươi vậy ngươi muốn ai xoa đầu của ngươi.”
“Ngươi nha đầu chết tiệt này, lại dám quở trách ta?” Thanh Chỉ Diên trừng t Thủy Duyệt một mắt, đột nhiên lại đưa ma trảo ra, trực tiếp tập lên bộ ngực của nàng.
“A. . . Tiểu thư, ngươi tại sao lại một chiêu này a, nô tỳ sợ nhột, sợ nhột a.” Thủy Duyệt hối hận muốn chết. Sớm biết đừng nói, như thế mới tốt, bản thân xui xẻo.
Ô ô, sau này cũng không dám lắm mồm nữa a.
Hai người nháo một lúc lâu, lúc này Thanh Chỉ Diên mới tắm rửa trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, âm thầm tựđịnh giá một hồi, nàng liền nhắm hai mắt lại.
Tối hôm nay nàng nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, lần này xuất môn không có thể chơi như vậy, nhất định phải dưỡng túc đủ tinh thần mới được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Chỉ Diên ăn xong thay nam trang, mang Thủy Vân một đạo từ trắc môn của thái sư phủ chạy ra ngoài. Mà Thủy Duyệt thì bị nàng lưu lại giữ nhà, nàng bây giờ bất đồng, không chừng sẽ có người nào tới viện tử của nàng, nàng phải lưu một người lại.
Biết Thanh Chỉ Diên không mang theo bản thân đi, Thủy Duyệt buồn bực đã lâu, vừa nghĩ tới bản thân so với Thủy Vân càng thêm thích hợp làm người giữ nhà, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Thủy Duyệt nghĩ thầm, thật là xui xẻo a, có thể nói cũng không phải chuyện gì tốt a.
Lại nói Thanh Chỉ Diên cùng hai người từ thái sư phủđi ra liền lập tức chạy tới đông thành môn, theo tin tức nàng lấy được, ngày hôm nay Hách Liên Giác chính là muốn từĐông Môn ly khai.
Khi nàng chạy tới môn, Hách Liên Giác đãđến, đang ởđiểm duyệt binh sĩ.
Thành môn lớn như vậy, đám binh sĩđứng, trái phải hai bên trái phải hai bên đứng đầy dân chúng, đều dùng thần sắc sùng bái nhìn Hách Liên Giác, còn nhỏ giọng hoan hô.
Hách Liên Giác cưỡi trên lưng Dạ Ngọc, nửa người trên thẳng tắp, sát khí lạnh như băng đổ xuống, quanh hắn trong vòng ba thước đều không có gì người.
Nhưng lại không trở ngại dân chúng đối với hắn sùng bái, người nào không biết Ninh vương Hách Liên Giác là một đại tướng tài dũng mãnh thiện chiến a. Mỗi một lần hắn xuất thủđều nhất định sẽđại thắng mà về, tất cả mọi người tin tưởng, lần này Hách Liên Giác cũng là nhất định sẽ thắng lợi trở về.
Không giống với dân chúng hoàn toàn tín nhiệm, Thanh Chỉ Diên lại cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng vừa quét mắt một phen liền phát hiện mờám, lần này binh sĩ theo Hách Liên Giác bao vây tiễu trừ kẻ cắp cư nhiên bọn chúng đều là người già yếu.
Tuy rằng có chừng hai ngàn người, nhưng Thanh Chỉ Diên xem ra, thực lực chỉ có thể so với mấy trăm người mà thôi.
Thanh Chỉ Diên có chút không hiểu, chuyện lần này huyên hung như vậy, nghe nói hôm nay người của một thôn bị bị tàn sát. Chuyện lớn như vậy, hoàng thượng làm sao có thể sẽ phái người già yếu đi bao vây tiễu trừ kẻ cắp?
Đám tặc nhân lớn mật như thế dám tàn sát thôn,