CHƯƠNG 59: SÁT THƯƠNG TẨU HỎA RẤT ĐÁNG SỢ
Editor: Luna Huang
Nghe thấy được thanh âm của Thủy Vân, Thanh Chỉ Diên không được tự nhiên đẩy Hách Liên Giác ra, hắng giọng một cái, lên tiếng, “Truyền thiện đi.”
“Vâng, Vương phi.” Thủy Vân đáp ứng liền đi ra ngoài.
Đối với Thanh Chỉ Diên tránh ra khỏi ngực của mình, Hách Liên Giác bất mãn vô cùng. Hắn híp mắt liền lần thứ hai đem nàng ôm vào trong lòng. “Ai cho phép nàng né tránh?”
“Ta đói bụng, muốn ăn cơm cũng không được?” Thanh Chỉ Diên bĩu môi, thọt đầu vai hắn.
Hách Liên Giác ngắt lỗ mũi của nàng, một tay bế nàng lên, ở trong tiếng kinh hô của nàng ôm nàng đến bên bàn cơm ngồi vào chỗ của mình. “Sau này đói bụng thì ăn trước, không cần chờ ta.”
“Ai chờ ngươi, da mặt dày.” Thanh Chỉ Diên đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân chờ hắn trở về cùng nhau ăn. Kỳ thực, chính nàng đều không hiểu rõ, nhiều năm như vậy đều là một mình ăn cơm. Lúc này mới cùng Hách Liên Giác cùng nhau ăn vài lần, nàng cư nhiên thích loại cảm giác có người bồi này.
Hai người ăn cơm, cùng nhau đánh cờ, lúc này mới cùng tiến lên sàng nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, Thanh Chỉ Diên lại là ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh. Thân thể vừa lộn, cánh tay chạm đến một vật ấm áp. Mắt chớp chớp, nàng từ từ mở mắt. Vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy trong ánh mắt như hắc đàm.
Hắc đàm sâu không thấy đáy, nhưng nàng nhìn lại là phi thường trong suốt. Nàng thậm chí có thể từ đó thấy rõ ràng ảnh ngược mình, rõ ràng như vậy, chân thật như vậy.
Có người nói, có một ngày ngươi có thể trong mắt một người khác thấy rõ ràng ảnh ngược của mình, là lúc, cho thấy trong lòng của hắn ngươi.
Trong lòng ấm áp, Thanh Chỉ Diên liền cả người dán tới. Ôm cổ của hắn, dán hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ngày hôm nay không cần lâm triều?”
Hô hấp của Hách Liên Giác căng thẳng, nha đầu này cũng quá dằn vặt người a. Nhãn thần tối xuống, trong đó lại giấu giếm chút hỏa quang rõ ràng. Bàn tay nâng lên, tham chiếm hữu lưng của nàng, “Nàng thật mài người a.”
Trời biết hắn mấy ngày nay nhịn có bao nhiêu khổ cực, mỗi ngày nằm ở bên cạnh nàng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lại lăng là cái gì cũng không thể làm. Càng làm cho hắn khó chịu là, nha đầu này lơ đãng sẽ đến trêu chọc hắn vài cái, sau đó ly khai, hoàn toàn xem hắn như món đồ chơi lửa nóng.
Tội nghiệp hắn hỏa khỉ dâng cao, rồi lại phải áp chế, cuộc sống này, thật là không có biện pháp qua a.
(Luna: cười chết)
Mấy ngày nay số lần tắm nước lạnh hầu như so với hắn nửa đời trước của hắn còn nhiều hơn, ngày hôm qua, hắn thậm chí chảy máu mũi rất mất mặt.
Vừa nghĩ tới, hắn liền cảm thấy lửa trong cơ thể từ từ dâng lên. Theo bản năng, hắn sờ sờ mũi, rất sợ ở trước mặt của Thanh Chỉ Diên mất hết mặt mũi.
Cả người dựa vào trong lòng của Hách Liên Giác, tay nhỏ bé của Thanh Chỉ Diên ở đầu vai hắn nhẹ nhàng cọ, độ cung khóe miệng càng câu càng lớn. Không nghĩ tới da của hắn mịn như thế a, sờ nàng cũng thấy ghen tỵ ước ao, so với nữ nhân không kém chút nào.
“Ngươi ngày hôm nay thế nào không thượng triều?” Thanh Chỉ Diên lại hỏi.
Lúc này Hách Liên Giác đang chật vật cùng hỏa khí trong cơ thể chống đở được, nghe thấy được câu hỏi của nàng, vội nói: “Ngày hôm nay không cần lâm triều, có thể bồi nàng.”
Trong lòng Thanh Chỉ Diên hạnh phúc, thật là tốt quá, một mình một người đợi thực sự là không có thú vị a. Nghĩ, nàng cư nhiên trực tiếp xoay người ghé vào trên người hắn, hất cằm, mở to hai mắt nhìn Hách Liên Giác, “Ngươi hôm nay thật không cần lên thượng triều sao, chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”
Theo động tác của nàng mở rộng, đầu vai cổ áo nghiên lệch, lộ ra đầu vai như ngọc.
Hách Liên Giác không tự kìm hãm được nuốt nước miếng một cái, mài người tinh như vậy này là muốn dằn vặt chết hắn sao?
Đột nhiên, hắn cảm thấy mũi nóng lên, như có dịch thể gì ấm áp chảy ra một dạng. Hách Liên Giác cả kinh, vội vàng xoay người đem Thanh Chỉ Diên bỏ sang một bên, mình thì che mũi hốt hoảng mà chạy.
Thanh Chỉ Diên có chút sợ run nhìn bóng lưng hốt hoảng mà chạy, nghĩ thầm, nam nhân này làm sao vậy, không phải là muốn hắn mang bản thân đi ra ngoài chơi sao, đáng hách thành cái dạng này?
Sờ sờ mặt mình, nàng lại nghĩ, sẽ không phải là sáng sớm chưa rửa mặt, quá xấu, nên dọa người chạy đi?
Nhức đầu, nghĩ không rõ lắm, Thanh Chỉ Diên đơn giản liền hô Thủy Vân tiến đến hầu hạ mình thay y phục.
Vừa mới rửa mặt chải đầu hoàn tất, một đạo tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào. “Mỹ muội muội, ngươi ngày hôm nay thức dậy thật trễ a, ta đều tới hai lần rồi.”
Thanh Chỉ Diên cười cười, xoay người quan sát Thiên Ly vài lần. Mấy ngày nay tới giờ, cả người Thiên Ly mập không ít, không hề như lúc vừa gặp mặt tiều tụy như thế, gầy yếu, tinh thần càng vô cùng tốt.
Một thân cẩm bào thanh nhã, tóc dùng một cây tử ngọc trâm oản, ánh mắt to lúc này lóe tia sáng chói mắt. Rất xa nhìn sang, hắn như tiểu thiếu gia của một nhà giàu sang.
“Thiên Ly, ngươi đã đến rồi? Ăn điểm tâm chưa?”
Thiên Ly cười híp mắt chạy tới bên người Thanh Chỉ Diên, giơ tay lên giữ cánh tay của nàng, “Mỹ muội muội, ta chờ ngươi cùng nhau. Ngươi chừng mấy ngày này chưa cùng ta cùng nhau ăn điểm tâm, ngày hôm nay có thể không?”
“Không thể.” Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng phía sau Thiên Ly truyền đến.
Nghe thanh âm kia, thân thể của Thiên Ly bỗng nhiên chấn động. Hắn không sợ gì khác, duy độc liền sợ Hách Liên Giác. Nam nhân này quá mức cường thế, sợ sẽ là một ánh mắt đều có thể để cho mình kinh hồn táng đảm thật lâu,
Núp ở phía sau Thanh Chỉ Diên, hai mắt Thiên Ly trợn to dòm Hách Liên Giác sải bước mà đến. Khóe miệng hơi kéo kéo, khuôn mặt không cam lòng. Nam nhân đáng ghét này, mỹ muội muội cũng không phải của một mình hắn, dựa vào cái gì một mình hắn muốn chiếm đoạt nàng?
Hắn bất quá chỉ là cần mỹ muội muội ăn một bữa mà thôi, có cái gì quá đáng đâu? Nam nhân này, cũng quá hẹp hòi, rất chán ghét a.
Hách Liên Giác đi tới bên người Thanh Chỉ Diên, cánh tay dài kéo một cái liền đem nàng kéo đến trong ngực của mình. Mắt lạnh quét Thiên Ly, hừ một tiếng, “Ai cho phép ngươi không có việc gì chạy tới đây?” Tiểu tử thúi này, càng khiến người chán ghét, không có việc gì thích bên người Diên nhi của hắn chạy loạn, nhìn để người chán ghét.
Ôm Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác nhẹ giọng nói: “Ăn điểm tâm đi.”
“Hảo.” Thanh Chỉ Diên không có dị nghị theo Hách Liên Giác đi ra ngoài. Đi hai bước, nàng đột nhiên lại hướng về phía sau vẫy vẫy tay, “Thiên Ly a, cùng nhau qua đây ăn đi.”
“Tốt, mỹ muội muội.” Thiên Ly vốn có lắc lắc trong nháy mắt tràn đầy thần thái. Hắn vội vàng thí điên thí điên chạy hướng về phía Thanh Chỉ Diên, dán nàng đi ra ngoài.
Đối với Hách Liên Giác đầu đưa tới đường nhìn băng lãnh, Thiên Ly nói bất tại hồ đó là không có khả năng. Bất quá, phản chính đây là Thanh Chỉ Diên mở miệng, hắn cũng không sợ Hách Liên Giác sẽ đối với mình như thế nào.
Ăn điểm tâm dưới mặt lạnh của Hách Liên Giác, dưới xảo ngôn của Thiên Ly qua đi. Sau khi ăn xong, Hách Liên Giác không còn có tính nhẫn nại nhìn Thiên Ly trước mặt của Thanh Chỉ Diên lượn lờ. Hắn ôm lấy nàng, dùng áo khoác che lại, sải bước liền đi ra ngoài.
Thiên Ly ở phía sau rất xa nhìn quanh, bĩu môi, tức giận hừ, “Đáng ghét, ta không phải là bỏ lỡ thời gian tốt sao? Nếu như ta sớm gặp mỹ muội muội, nàng nhất định là của ta.”
Tức giận giẫm giẫm mấy đá, Thiên Ly lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện hồi chỗ mình ở.
Bị Hách Liên Giác ôm, Thanh Chỉ Diên cười nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu a? Còn có, Thiên Ly vẫn còn nhor, ngươi không nên luôn luôn lớn tiếng như vậy rống hắn. Nhân gia hài tử đều sắp bị ngươi dọa sợ choáng váng.”
“Hừ!” Hách Liên Giác tức giận trừng Thanh Chỉ Diên một mắt. Nha đầu này, căn bản là không đem hắn coi ra gì. Tiểu tử thúi kia cả ngày chuyển động quanh nàng, hắn có thể cao hứng được sao?
“Ai u, nhân gia một hài tử, ngươi cùng hắn tính toán làm gì a?” Thanh Chỉ Diên cười híp mắt nhìn hắn, giơ tay nhỏ bé lên ở đầu vai hắn không ngừng chuyển. Nàng sao lại không biết Hách Liên Giác chú ý cái gì, chỉ bất quá, Thiên Ly đến cùng chỉ là hài tử, so với nàng cũng liền lớn hơn một hai tuổi.
Cả ngày bị Hách Liên Giác hù dọa như vậy, hài tử kia không chừng bệnh tâm lý thì nguy.
“Tuyết rơi rồi.” Hách Liên Giác đột nhiên nói.
Tuy rằng biết rõ Hách Liên Giác đây là đang nói sang chuyện khác, nhưng Thanh Chỉ Diên vẫn là đè chuyện của Thiên Ly, thăm dò một chút.
Quả nhiên tuyết rơi, hơn nữa tuyết rất lớn. Hoa tuyết lay động coi như nhất phiến phiến lông ngỗng, lưu loát, rất nhanh liền đầy đất ngân bạch.
Thanh Chỉ Diên nhìn tâm hỉ, hận không thể lập tức vui đùa một chút. Bất quá, nàng cũng biết, chỉ sợ là có người sẽ không đồng ý.
Nghĩ, nàng liền nghiêng đầu, ôm lấy cổ của Hách Liên Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn ở ngực của hắn nhẹ nhàng cà cà, “Vương gia, tuyết rơi, đẹp quá a, không bằng chúng ta ngắm tuyết? Nghe nói ném tuyết chơi rất vui, còn có a, đắp người tuyết cũng rất thú vị. Chúng ta thử xem có được hay không?”
Mùa đông lúc trước, bởi vì hàn độc, nàng cũng không thể nhìn tuyết, chơi tuyết, rất sợ kích phát hàn độc. Mà khi hàn độc qua, trời cũng từ từ ấm, đâu còn có tuyết rơi?
Nàng không nghĩ tới lần này hàn độc cư nhiên sẽ tới trước, hiện tại tuyết rơi, dù thế nào cũng muốn đi vui đùa một chút. Tâm nguyện của nhiều năm qua, cơ hội tới, nàng thật không nỡ bỏ a.
“Không cho phép, quá lạnh rồi.” Hách Liên Giác nói từ chối. Hắn nghe Lệ Lăng Tiêu nói qua, hàn độc này của Thanh Chỉ Diên càng phát nghiêm trọng, nếu như không thể chế được giải dược, chỉ sợ thời gian tiếp theo hàn độc phát tác nàng thật không qua được.
Hiện tại đừng nói là đi chơi tuyết, hắn căn bản cũng không để nàng tiếp xúc được những đố có chút mát lạnh.
“Hừ!” Thanh Chỉ Diên tức giận trong ngực của hắn đánh vài cái. Dẩu môi quát, “Còn nói cái gì sẽ cưng chìu ta, nhường ta, toàn bộ đều nghe ta, đều là lời vô ích. Ngươi căn bản là đang lừa dối ta, bất quá là muốn nhìn tuyết một chút ngươi cũng không cho?”
Vừa nghe lời này, Hách Liên Giác liền tức giận khóe miệng quất thẳng tới trừu. Hắn còn chưa đủ sủng nàng? Đây là quá sủng nàng, làm hại nàng hiện tại đều leo đến đỉnh đầu hắn rồi. Vung bàn tay to lên, ba một cái tát vỗ vào cái mông của nàng. Tức giận: “Không cho phép!”
Hách Liên Giác ôm Thanh Chỉ Diên, thất chuyển bát của đi tới tiểu đình.
Nhìn tiểu đình, Thanh Chỉ Diên hồ nghi nói: “Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì nha?”
Hách Liên Giác đem nàng đặt ở nhuyễn tháp trong đình, xoay người lại buông bức rèm che xuống, “Nhìn tuyết.”
“A?” Thanh Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn nam nhân chính hướng phía nàng đi tới. Nguyên lai, hắn biết nàng thích xem tuyết a. Trách không được nhìn đình này có chút cổ quái, suy nghĩ cả nửa ngày, đây cũng là vì nàng mà thiết trí nha.
Tiểu đình ba mặt đều lộ vẻ miên mành dày dày, đối diện một mặt một đạo bức rèm che. Đi hai bước hé ra nhuyễn tháp, bốn phía bày mấy chậu than.
Tuy rằng bên ngoài gió thổi mạnh, tuyết rơi xuống, nhưng này trong đình cũng của hòa hoãn.
Nam nhân này, tuy rằng bình thường bất cẩu ngôn tiếu, nhưng sau lưng lại là vì nàng mà làm rất nhiều chuyện. Loại yên lặng hy sinh này, một khi biết được lại càng thêm có thể thâm nhập lòng của nàng, vô pháp quên.
Đợi đến hắn đi tới trước người, Thanh Chỉ Diên ở nhuyễn tháp đứng lên, bỗng nhiên ôm lấy cổ của hắn. Đỏ mặt, ngậm vào môi mỏng khêu gợi kia. “Cảm tạ ngươi, ta rất thích.”
Thân thể Hách Liên Giác cứng đờ, sau đó đổi bị động vi chủ động, thật chặt ôm nàng, thêm một cái hơn. Đã nhiều ngày tới nay hỏa khí ẩn sâu trong lòng, sóng nhiệt đều theo nụ hôn này mà phát tiết.
Bàn tay chậm rãi ở trên thân thể của nàng du tẩu, khí tức cũng theo đó bất ổn. “Diên nhi!” Hách Liên Giác thấp một tiếng, chợt đẩy nàng ra, chạy ra ngoài thở mạnh.
Không được, mài nhân tinh này thật sự là quá điềm mỹ rồi. Chỉ là một cái hôn mà thôi, hắn cư nhiên sắp khắc chế không nổi mình.
Thanh Chỉ Diên trong đình cũng là mặt hồng hồng, che miệng, đầu cúi thấp thấp. Sóng mắt lưu chuyển, nét mặt rất lúng túng.
Chính nàng đều không nghĩ tới cư nhiên sẽ chủ động hôn thân nhân, không được tự nhiên liếc lưng của nam nhân bên ngoài đình một cái, hắn chẳng lẽ cảm thấy nàng là một sắc nữ nhân, nếu không hắn tại sao phải đi ra ngoài nha.
Ở bên ngoài thổi gió lạnh một lúc lâu, Hách Liên Giác lúc này mới đi trở về trong đình. Liếc sắc mặt đỏ ửng của Thanh Chỉ Diên một cái, trong lòng căng thẳng, hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực ngay tại chỗ.
Vội vàng điều động nội lực chế trụ hỏa khí, Hách Liên Giác một tay ôm nàng trong lòng, cánh tay dài duỗi một cái, kéo qua chăn một bên, bọc nàng lại. Cúi đầu, cằm áp ở cổ nàng, thấp giọng nói: “Xem tuyết đi.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, thoải mái tựa ở đầu vai hắn, buông lỏng thân thể, nhìn về phía bên ngoài. Trước đây không phải là không có xem qua tuyết, cũng đều là ở trong phòng, ngay cả là ở bên cửa sổ cũng phải giữ khoảng cách rất xa.
Nhưng lúc này cũng bất đồng, vốn là đưa thân ra bên ngoài, nhuyễn tháp này cùng bức rèm che này cũng liền cách một bước xa. Gió xen lẫn hoa tuyết bay vào, một chút cũng bất giác lạnh. Thỉnh thoảng có mấy đóa hoa tuyết nghịch ngợm bay đến trước mặt nàng, bay qua bay lại.
Thanh Chỉ Diên cười vươn tay tiếp nhận đại tuyết nghịch ngợm, nhìn nó ở lòng bàn tay dung hóa thành nước, mang đến cảm giác lạnh như băng nhè nhẹ.
Hách Liên Giác đau lòng giữ tay của nàng lại, nắm lên tay áo lau lau, sau đó nhét vào trong ngực của mình. “Không cho chạm vào tuyết.”
Hồi tưởng cảm giác lạnh như băng vừa rồi, Thanh Chỉ Diên lại cảm thấy tâm ngứa một chút, thật là muốn tự ra đắp một đôi người tuyết, giống như bộ dáng của hắn và nàng. Hai người tương đối, tại đây khí trời rét lạnh, không phải là có của ấm áp sao?
Chỉ bất quá, nam nhân này không đồng ý, trái lại là một chuyện phiền toái.
Kéo vạt áo trước của hắn, Thanh Chỉ Diên dẩu môi nói: “Không đồng ý vậy thì quên đi, chờ ngươi thượng triều ta len lén chơi.”
Hách Liên Giác vừa nghe lời này liền mạnh chặt lại cánh tay này, nha đầu này, nhất định phải để cho đầu hắn đau mới vừa lòng sao?
Tính tình của Thanh Chỉ Diên, hắn hiểu rất rõ, nói được thì làm được, không chừng ngày khác nàng thực sự tự mình len lén chạy ra ngoài chơi. Hiện tại hàn độc cũng đã qua, nàng dĩ nhiên là sẽ phớt lờ.
“Nàng chờ một chút.” Hách Liên Giác thả Thanh Chỉ Diên, đứng dậy sải bước đi ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên cũng vội vàng đi theo, cùng đi qua, mắt thấy Hách Liên Giác hóa thành một đạo thanh mang tiêu thất trước mắt. Nghĩ thầm, nam nhân này đi nơi nào, chờ hắn là có ý gì, hắn muốn làm gì a.
Chưa Thanh Chỉ Diên chờ thêm, Hách Liên Giác liền chạy về. Trong tay bưng một cái chén, cái tay còn lại cầm lấy hai kiện y phục.
Hắn đem chén đưa cho Thanh Chỉ Diên, “Canh gừng, uống nó ta liền cho nàng đi ra ngoài chơi.”
Thanh Chỉ Diên vừa nghe, đâu còn không đồng ý, vội vàng nhận lấy chén kia, một hơi uống xong canh gừng vào bụng. Đưa chén rỗng hướng về phía Hách Liên Giác, “Có thể sao, có thể sao?”
Nhìn ánh mắt kia của Thanh Chỉ Diên, làm bộ đáng thương như tiểu cẩu, Hách Liên Giác có chút buồn cười. Nha đầu này, cũng chính là khi dùng đến người mới có thể lộ ra loại ánh mắt mềm hồ hồ này?
Chết tiệt, hết lần này tới lần khác hắn chính là bị ánh mắt này của nàng làm cho không có biện pháp a.
Giơ bàn tay to lên dùng sức xoa xoa đầu của nàng, Hách Liên Giác triển khai y phục trong tay. Đầu tiên là mặc một kiện cẩm bào miên chất cho nàng, sau đó cho nàng phủ cho nàng áo khoác của mình. Thẳng đến xác định nàng toàn thân cao thấp đều che đậy kín đáo, lúc này mới cảm thấy thoả mãn.
Thanh Chỉ Diên có chút im lặng cúi đầu nhìn bản thân, đây quả thực bị gói thành bánh chưng. Biến thành cái dạng này, còn chơi thế nào được a?
“Quá dầy rồi, hai kiện có được hay không?” Thanh Chỉ Diên tội nghiệp nhìn Hách Liên Giác, dẩu môi, cầm bàn tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Không được, bằng không sẽ không cho phép đi chơi.” Khẩu khí của Hách Liên Giác cường ngạnh, để cho nàng đi ra ngoài chơi đã coi như là phá lệ, không mặc nhiều y phục một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì vậy hắn không phải là phải hối hận chết?
“Cởi một kiện, một kiện có được hay không?” Hiện tại trên người nàng cột ba áo khoác, sắp bị đè chết.
“Vậy trở về phòng đi.” Hách Liên Giác ôm lấy hông của nàng, xoay người muốn đi.
Thanh Chỉ Diên tức giận bỗng nhiên cọ cọ chân hắn, “Không cởi thì sẽ không cởi, hừ.”
“Đi thôi.” Hách Liên Giác kéo lại tay nàng, lôi kéo nàng đi ra bên ngoài.
Hai ngày trước đã có tuyết rơi rồi, tuy rằng rất nhiều tuyết đã bị quét sạch, nhưng một ít đường ở hai bên vẫn còn chất đầy tuyết.
Vừa nghe nói mình có thể đắp người tuyết đôi, Thanh Chỉ Diên cảm thấy cả người đều hưng phấn lên. Kiếp trước thích tuyết, đời này, bởi vì hàn độc, là không thể tùy tâm sở dục chơi đùa.
Lúc này khó khăn lắm mới có thể chơi một lần, nàng tự nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Kéo Hách Liên Giác đến một chỗ trong vườn, Thanh Chỉ Diên hưng phấn buông tay hắn ra, trực tiếp hướng xuống tuyết thật dày trên đất. Nụ cười sáng lạn không chút nào, dáng tươi cười phiêu tán đến toàn bộ góc Ninh vương phủ.
Nghe thanh âm bọn hạ nhân Ninh vương phủ chạy tới mỗi người giương mắt tò mò ở một bên nhìn, thấy Vương gia nhà mình, thần tình cưng chìu như vậy, tất cả đều bị trấn trụ. Vương gia thực sự rất yêu thương Vương phi a, cư nhiên bồi nàng chơi tuyết, quả thực như nằm mơ a.
Chỉ bất quá, Vương phi này là không mặc y phục sao, làm sao mặc cổ quái như vậy?
Mặc mấy lớp, tinh tế lại có ba áo khoác, còn có một cẩm bào rất dài nữa, suýt tý nữa lè kéo trên mặt đất rồi, đó còn là y phục của Vương gia bọn họ.
Vương gia thật là yêu Vương phi a, bất quá là sợ nàng lạnh, cư nhiên đem y phục của mình cho Vương phi mặc.
Đường đường Vương phi mặc cổ quái như vậy, truyền đi, chỉ sợ sẽ bị người ta chê cười đi? Biểu tình của Vương gia không có gì đặc biệt, hắn thật đúng là để Vương phi đặt ở vị thứ nhất nha.
Thanh Chỉ Diên cấp tốc lăn một tuyết cầu thật to, quay đầu nhìn Hách Liên Giác phía sau không có nhúc nhích, nàng bất mãn dẩu môi chỉ huy nói: “Ngươi thế nào không động thủ nha, một người chơi có gì thứ vị chứ? Ta lăn đầu, người lăn thân thể, nhanh, nhanh a.”
Thân thể Hách Liên Giác cứng đờ, thế nào cũng không nghĩ tới Thanh Chỉ Diên cư nhiên để cho mình động thủ, lão Thiên, hắn lúc nào chơi đùa những thứ này?
Thấy hắn vẫn bất động, Thanh Chỉ Diên một bước xa nhảy qua đó, bắt được tay hắn, kéo hắn đến chỗ đại tuyết mình vừa lăn. “Đến, theo ta động thủ, trước làm ra một tiểu tuyết cầu, sau đó trên mặt đất không ngừng lăn, như vậy tiểu tuyết cầu sẽ thành đại tuyết cầu.”
“Hảo.” Hách Liên Giác cũng bị tâm tình hưng phấn vui vẻ của Thanh Chỉ Diên cảm nhiễm, trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chút nghĩ biện pháp giải hàn độc trên người nàng. Nếu như biết chơi tuyết có thể cho vui vẻ như vậy, hắn sớm cứng rắn quyết tâm để cho nàng động thủ.
Dựa theo chỉ thị của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác vung tay lên, trong nháy mắt, một đạo tuyết trắng tròn lăn vòng vòng.
Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Thanh Chỉ Diên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn giá bão nho nhỏ, “Ngươi đây là làm gì?”
“Quả cầu tuyết.” Hách Liên Giác nghiêm túc đáp trả.
Thanh Chỉ Diên đảo cặp mắt trắng dã, quả cầu tuyết như vậy còn có thú vị gì? Lấy khả năng của hắn, sợ rằng trong chớp mắt có thể làm ra một đại tuyết cầu. Giơ tay lên, một cái chế trụ bàn tay của hắn bàn tay của hắn, tức giận: “Như vậy còn gì thú vị, phải đích thân động thủ, tự