CHƯƠNG 63: THAI ĐỘC
Editor: Luna Huang
Suốt cả đêm, Hách Liên Giác coi như tinh lực vô hạn, thời khắc hai người cùng nhau đi vào tình cảm mãnh liệt một lần lại một lần. Cuối cùng vẫn là Thanh Chỉ Diên mệt mỏi hôn ngủ mất, hắn này mới thỏa mãn rút móng vuốt sói của mình về, tha cho nàng một lần.
Phân phó người đưa nước nóng tới, Hách Liên Giác tự mình tắm cho Thanh Chỉ Diên, bản thân đơn giản sơ tắm một cái, lúc này mới ôm nàng trên giường, thỏa mãn híp mắt lại.
Nắm khăn ở một bên, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi hột trên trán của Thanh Chỉ Diên, biểu tình Hách Liên Giác nhu hòa quả thực như cùng con mèo nhỏ. “Diên nhi, nàng là của ta, vĩnh viễn đều là của ta.”
Lại đem nàng ôm vào trong ngực của mình, Hách Liên Giác lúc này mới nhắm hai mắt lại, bồi nàng cùng nhau ngủ.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Hách Liên Giác nghe thấy được Diệu Tinh ở bên ngoài truyền lời, nói là có tin tức quan trọng truyền đến.
Nếu như là ngày thường, Hách Liên Giác tất nhiên không nói hai lời liền thức dậy, đây tự nhiên là chính sự quan trọng hơn. Nhưng lúc này, hắn lại căn bản không muốn thức dậy. Hừ lạnh một tiếng, hắn quát dẹp đường: “Lui ra.”
Diệu Tinh ngoài cửa không khỏi kinh ngạc cái mũi của mình, vẻ mặt hồ nghi lui ra ngoài. Nghĩ thầm, Vương gia này đến cùng là thế nào a, thế nào cũng không có thể bởi vì có Vương phi sẽ không quản chính sự a.
“Diệu Tinh, đến cùng là chuyện trọng yếu gì a, ngươi cũng không thức thời một chút, sớm như vậy cứ tới đây quấy rối Vương gia cùng Vương phi?” Thủy Duyệt tặc hề hề trêu ghẹo.
Thủy Vân cũng là vẻ mặt thành thật gật đầu, “Diệu Tinh, những lời này của Thủy Duyệt trái lại nói đúng. Hôm nay Vương gia không phải là lẻ loi một mình, hắn có Vương phi, tự nhiên là không thể như thường ngày.”
Diệu Tinh gương mặt kinh hỉ, vội vàng tiến tới bên người Thủy Vân, vẻ mặt xin ngươi chỉ giáo, “Thủy Vân a, ngươi nhất định phải chỉ cho ta một con đường sáng a.” Vừa nói, vừa mặt nhăn.
Thực sự là không may a, gần đây Vương gia như biến thành người khác vậy, hắn mặc kệ làm như thế nào coi như cũng không thể để Vương gia thoả mãn.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn thật không biết bản thân có thể hay không bị Vương gia cách chức quét tước đình viện a. Thương hại hắn là thiếp thân thị vệ đắc lực nhất bên người Vương gia, thế nào hôm nay thậm chí ngay cả hai nha đầu cũng không bằng rồi?
“Diệu Tinh, ngươi thế nào không hỏi ta a?” Gương mặt Thủy Duyệt không giải thích được. Chuyện này nàng nhắc tới trước, thế nào gia hỏa này trái lại hỏi Thủy Vân tỷ của nàng?
Quét Thủy Duyệt một mắt, Diệu Tinh bĩu môi, “Thủy Duyệt a, không phải là ta nói ngươi, ngươi cùng ta a, vậy cũng là tám lạng nửa cân. Ta tìm ngươi chỉ giáo, đó không phải là bệnh tâm thần sao.”
“Ngươi…” Thủy Duyệt bị tức đến bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Ngươi hỗn đản.”
“Hừ, ta mới không cùng nữ tử ngươi tính toán.” Diệu Tinh bĩu môi, sau đó lại nặn ra nụ cười sáng lạn đến xem Thủy Vân, “Thủy Vân, ngươi chỉ cho ta một con đường sáng chứ?”
“Hừ, ta mới không để ý tới ngươi.” Thủy Duyệt bĩu môi, xoay người chạy.
Thủy Vân không có hai lời gật đầu, chỉ điểm Diệu Tinh không phải đại sự gì, huống chi, vốn chính là vì Thanh Chỉ Diên. Nếu như Diệu Tinh phục vụ hảo bọn họ, Thanh Chỉ Diên cũng có thể hài lòng chút.
“Ngươi nói mau a.” Diệu Tinh vẻ mặt vội vàng hỏi.
“Vương gia lúc trước chỉ lo chính sự, đó là bởi vì hắn lẻ loi một mình, không có gì ngoài làm chính sự cũng không có những chuyện khác có thể làm. Nhưng lúc này lại bất đồng, hắn có Vương phi, có thân nhân của mình, tự nhiên không thể đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên công sự. Công sự là quan trọng, thế nhưng, cả đời người này, lẽ nào chính là vì công sự mà sống sao?”
Diệu Tinh cái hiểu cái không nháy mắt một cái, nhất thời có chút không hiểu nhiều ý tứ của Thủy Vân. Cái gì gọi là không phải là vì công sự mà sống, động lòng người lẽ nào không có chuyện làm sao?
Nhìn vẻ mặt mê hoặc của Diệu Tinh, Thủy Vân lắc đầu, nghĩ thầm, bên người Vương gia đều là ai a, mỗi một người đều là đầu tảng đá, chỉ biết làm việc. Người có cảm tình, nhìn Vương gia cùng Vương phi chung đụng điềm điềm mật mật, tại sao có thể đem tất cả tinh lực đều đặt ở công sự?
“Ngươi tốt nhất lĩnh hội một chút đi.” Thủy Vân vươn một đầu ngón tay chỉ cái trán của Diệu Tinh, xoay người bước đi.
Diệu Tinh có chút ngẩn người sờ sờ trán của mình, coi như lưu lại xúc cảm trắng mịn. Nguyên lai ngón tay của nữ nhân thì ra là trơn mềm như vậy? Liệt liệt chủy, hắn sỏa hề hề cũng theo chạy xa.
Mà Hách Liên Giác đuổi Diệu Tinh rồi cũng không ngủ được, tiểu nhân nhi trong ngực coi như cũng bị nháo đến, nỉ non, trong ngực hắn bất mãn chống cánh tay, vươn chân.
Cánh tay trắng noãn như củ cải khoát lên bên hông của hắn, chân trơn trượt trắng nõn đặt ở bắp đùi của hắn, trong lúc lơ đảng sẽ trêu chọc lửa nóng của hắn. Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, mắt híp một cái, hắn liền xoay người đè lên, đầu nguồn lửa nóng dâng, môi nhiệt nhiệt dán thật chặt môi phấn chút cảm giác mát, tùy ý khẳng cắn, vuốt ve.
Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi dời, rơi vào cổ duyên dáng, đầu vai.
Mơ mơ màng màng, Thanh Chỉ Diên mở mắt, bị trên người làm cho trên cổ có cảm giác nhột nên tỉnh, ngẩng đầu một cái nhìn một đôi mâu tử sáng. Hách Liên Giác lớn lên thực sự là không tệ, tóc đen thật dài rối tung ở tại đầu vai, rơi vào trong ngực trắng nõn, dung nhan có chút mềm hoá lại có vị đạo của yêu nghiệt.
“Giác, ngươi thật soái a.”
Hách Liên Giác hơi ngây người, “Thật là soái? Vậy là có ý gì?” Hắn chưa từng nghe qua từ như vậy, là khen hắn hay thế nào?
Thanh Chỉ Diên giang hai cánh tay ôm cổ của hắn, cười híp mắt dán lên môi của hắn, cười nói: “Đương nhiên là khen ngươi rồi, nói ngươi lớn lên đẹp mắt, Giác là nàng nhân lớn lên đẹp mắt nhất ta từng thấy.”
Hách Liên Giác tâm hoa nộ phóng, nụ cười trên mặt không quá rõ ràng, ôm thân thể của nàng, dán môi của nàng, tiếng nói trầm thấp ám á xen lẫn một tia ngữ điệu mị hoặc truyền ra, “Diên nhi, ta còn muốn…”
Thanh Chỉ Diên đỏ mặt, không được tự nhiên uốn éo người, “Nên…nên thức dậy.”
“Không vội!”
“Nhưng ta đói rồi.” Thanh Chỉ Diên nhếch môi lên. Nam nhân này thế nào không biết mệt, nàng hiện tại mệt mỏi, cả người đều là mệt mỏi, cũng không muốn nhúc nhích một chút. Trái lại nam nhân này, coi như phá lệ thần thanh khí sảng. Nàng không khỏi cảm thấy không hài lòng, dựa vào cái gì nha, vì sao nam nhân có thể chiếm tiện nghi lớn như vậy?
“Ta cũng đói bụng.” Hách Liên Giác không cần phải nhiều lời nữa, gục đầu liền vồ lấy môi đỏ mọng có huyết sắc, lần thứ hai ôm lấy Thanh Chỉ Diên triển khai cuộc hành trình lửa nóng.
Thời gian hai người bọn họ thức dậy, đã là sau giờ ngọ rồi. Hách Liên Giác trước một bước đứng lên, sau đó phân phó Thủy Vân hai người bọn họ tiến đến hầu hạ Thanh Chỉ Diên thay y phục.
Gặp được Thủy Vân hai người bọn họ, Thanh Chỉ Diên không khỏi đỏ mặt, không biết nên đối mặt với hai người các nàng thế nào, Cúi thấp đầu, nàng vẻ mặt lúng túng tùy ý hai người bọn họ vì mình thay y phục.
“Vương phi, mặt của ngươi thật là đỏ a, là nóng rần lên sao?” Thủy Duyệt hồ nghi không ngớt đánh giá Thanh Chỉ Diên. Nàng đã quan sát đã nửa ngày, từ khi hai người bọn họ bắt đầu, mặt của Thanh Chỉ Diên chính là hồng hồng, coi như nóng rần lên một dạng.
Kỳ quái, chẳng lẽ đêm qua bị đông cứng rồi? Nếu không làm sao mặt sẽ đỏ đỏ như vậy, ngẫm lại để người lo lắng a.
“Không, không có a.” Thanh Chỉ Diên kéo kéo khóe miệng, khó khăn lắm mới thong thả tâm tình của mình, “Ta muốn tắm rửa.”
Thủy Vân quay đầu đi len lén cười hai tiếng, Vương phi này lại còn biết mặt đỏ, quả thật là khó có được a. Bất quá, thấy nàng như vậy thật là thay nàng hài lòng a. “Vương phi, Vương gia đã phân phó, nước nóng sớm chuẩn bị xong, như thế này Vương phi có thể tắm rửa rồi.”
“Hảo.” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt đáp lời.
Thủy Duyệt kinh ngạc nhức đầu, trong lòng cực kỳ đè nén, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, vì sao Vương phi kỳ quái như vậy?
Nhìn gương mặt mê hoặc của Thủy Duyệt, Thủy Vân vội vàng hướng về phía cho một nhan sắc, ý bảo nàng không cần nói nhiều. Nha đầu này, chính là ngu ngốc, theo tiểu thư cái gì chưa thấy qua, nam nữ chi sự này… Nàng thế nào còn muốn vấn loạn trước mặt Vương phi.
Hầu hạ Thanh Chỉ Diên đến phòng tắm sát vách tắm rửa, Thủy Vân lôi kéo Thủy Duyệt hảo một trận nói thầm, “Thủy Duyệt a, Vương gia cùng Vương phi đã thành thân rồi, chuyện về sau ngươi phải thông minh một chút. Tuy rằng Vương phi trong ngày thường đại đại liệt liệt, đối với cái gì đều không thèm để ý, nhưng rốt cuộc là nữ nhân, vẫn là biết xấu hổ.”
“Thành thân? Thành thân có quan hệ gì a, tỷ, ngươi nói cái gì đó, ta thật không hiểu a.” Thủy Duyệt vẫn là gương mặt mù mờ, thật sự là không hiểu Thủy Vân đây là lộng bí hiểm gì.
“Ngươi nha đầu đần này.” Thủy Vân một ngón tay chỉ tới, “Vương gia là nam nhân, Vương phi là nữ nhân, sau khi thành thân, thân thiết thân thiết đây không phải là rất bình thường sao?”
“Thân thiết?” Thủy Duyệt trong nháy mắt mặt đỏ lên, giờ mới hiểu được Thủy Vân rốt cuộc là đang nói cái gì. Nàng lúng túng không thôi lúng túng gãi đầu lúng túng không thôi, kéo kéo khóe miệng, nửa ngày mới tìm thanh âm của mình trở về, “Tỷ, ta, ta thật là quên mất, tỷ, ngươi, ngươi nói Vương phi có tức giận hay không nha?”
“Sẽ không, Vương phi mới sẽ không cùng chúng ta tính toán những thứ này.” Thủy Vân khẳng định nói. Vương phi nhà bọn họ há là nữ tử thông thường có thể so sánh được, làm sao sẽ tính toán chút việc nhỏ ít như vậy?
Nhưng lời mặc dù là nói như thế, mặt của Thủy Duyệt nhưng vẫn là hồng, nhìn một chút bên trong, nàng kêu rên một tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài.
Thủy Vân ở phía sau cười trộm, nha đầu này, ai bảo ngươi trong ngày thường không lưu ý một chút, lần này giáo huấn một chút đi.
Hầu hạ Thanh Chỉ Diên tắm rửa qua đi, thay đổi một thân xiêm y, Thủy Vân lúc này mới đỡ nàng trở về phòng.
Lúc này, gian ngoài đã dọn ngọ thiện lên, Hách Liên Giác ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, nhìn thấy Thanh Chỉ Diên Lúc này, vội vàng đứng dậy đi tới, ôm lấy nàng.
Thanh Chỉ Diên kinh hô một tiếng, “Giác, ngươi làm gì thế?”
“Nàng mệt mỏi.” Gương mặt Hách Liên Giác chăm chú, ôm nàng đi đến bàn bên kia.
Mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, quét một vòng qua hai nha đầu Thủy Vân cúi thấp đầu một bên, nàng dẩu môi giơ nắm tay lên hướng về phía đầu vai của Hách Liên Giác dùng sức đập, “Đáng ghét.”
Hách Liên Giác bắt được tay nàng, nhẹ nhàng xoa, “Cẩn thận một chút, đầu vai của ta tương đối cứng rắn, không nên để đánh thương tay nàng.”
“Hì hì…” Vài đạo tiếng cười không nhịn được đổ xuống, Thủy Vân che miệng, chật vật chịu đựng. Vương gia có thể hay không không cần quá như thế a, sủng Vương phi cũng không sủng như thế a. Đánh hắn lại còn lo lắng tay nàng sẽ thụ thương, Vương gia này, quả thật là nam nhân tốt độc nhất vô nhị a.
“Các ngươi lui ra.” Hách Liên Giác nhàn nhạt phân phó. Hắn tự nhiên là biết Thanh Chỉ Diên là có chút không được tự nhiên trước mặt ngoại nhân, hơn nữa, có hắn ở, tự nhiên là không cần bọn họ hầu hạ. Diên nhi của hắn có hắn hầu hạ như vậy là đủ rồi.
Thủy Vân vài người lĩnh mệnh lui xuống, Hách Liên Giác lúc này mới để Thanh Chỉ Diên xuống, “Diên nhi, nàng quá gầy, cần ăn nhiều một chút.”
Nhìn thức ăn trên bàn, Thanh Chỉ Diên cười híp mắt, Hách Liên Giác thật là đối với nàng quá tốt, những thứ này cũng đều món nàng thích ăn. Đương nhiên, nàng ăn không nhiều lắm, những thứ này là có chút lãng phí. “Giác, ta ăn không được bao nhiêu.”
“Ăn nhiều một chút.” Hách Liên Giác nhéo nhéo mặt của nàng, cầm đũa lên gấp chia thức ăn cho nàng.
“Giác, ngươi cũng ăn.” Thanh Chỉ Diên cũng cầm đũa lên gắp một ít thức ăn bảo vào chén trước mặt hắn.
“Diên nhi, cái này ăn ngon, nàng nếm thử.”
“Giác, cái này cũng ăn thật ngon, ngươi cũng nếm thử.”
Hai người dường như hài tử, hắn gắp cho nàng một chút, nàng gắp cho hắn một chút, ngươi tới ta đi, vô cùng náo nhiệt.
(Luna: Edit mấy chỗ tg kéo chương ta cực kỳ nản =.=)
Ngoài cửa vài người nhìn lén ai không nhịn được cười trộm, mà Diệu Tinh cũng gương mặt sỏa tương, đây là Ninh vương anh minh thần võ, lãnh khốc vô tình sao? Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, cũng không có mưa hồng a, đầu năm nay, quả thực cái gì đều có. Vương phi thật là đáng sợ, chưa từng làm gì đã để trong mắt Vương gia chỉ có một mình nàng.
Xem ra, sau này đắc tội ai cũng là không thể đắc tội Vương phi a, bằng không, cơn giận sấm sét của Vương gia… Ngẫm lại, Diệu Tinh liền không nhịn được run run thân thể. Hoàn hảo hắn đủ thông minh a, chủ tử của vương phủ này chỉ sợ là sắp đổi người.
Hai người điềm điềm mật mật ăn cơm, thời gian uống trà tiêu thực, Thủy Vân tiến đến thông báo nói Lệ Lăng Tiêu tới.
Thanh Chỉ Diên vội vàng đứng lên, hướng phía bên ngoài nghênh đón. Đừng xem nàng luôn mồm hô hắn lão đầu tử, thế nhưng, địa vị của hắn ở trong lòng nàng là phi thường quan trọng. “Lão đầu tử, ngươi lúc này không đi ra đi bộ, thế nào rảnh rỗi tới chỗ của ta?”
Người sư phụ này của nàng là một tính tình không chịu nổi, không có việc gì thích chạy loạn khắp nơi, tìm kiếm mỹ thực rượu ngon. Hôm nay lại có rảnh rỗi đến chỗ nào, hiển nhiên là có chuyện.
Lệ Lăng Tiêu từ trên xuống dưới quan sát nàng hai mắt, sờ sờ râu mép, nở nụ cười, “Nha đầu, xem ra ngươi đã nhiều ngày trôi qua rất là tư nhuận, nhìn, mặt cũng có chút huyết sắc rồi.”
Cà một chút, mặt đỏ lên, Thanh Chỉ Diên lúng túng không thôi dắt hắn di, “Ngươi lão đầu tử này thật đáng ghét, không có việc gì nói cái gì a?”
Lệ Lăng Tiêu len lén cười, nha đầu này, nghĩ ánh mắt ma y đại nhân của hắn là gì a, nàng trôi qua có được hay không, hôn nhân có hài hòa hay không, lẽ nào hắn không nhìn ra?
Hách Liên Giác cũng đứng dậy một chút, “Tiền bối, đây là trà Long Tĩnh vũ tiền trà, ngươi nếm thử xem.”
“Hảo.” Lệ Lăng Tiêu nâng chung trà lên uống một ngụm, gật đầu, “Ân, không sai, quả thực mùi vị không tệ.”
“Lão đầu tử, nói chính sự đi, ngươi đến cùng tới làm gì nha?” Thanh Chỉ Diên không kiên nhẫn thúc giục, lão đầu tử này ham lớn nhất chính là quanh co lòng vòng, nàng lúc này nếu là không giục một chút, chỉ sợ đến trời tối hắn cũng sẽ không nói đến vấn đề chính.
Lệ Lăng Tiêu bĩu môi, tức giận trừng Thanh Chỉ Diên một mắt, “Ngươi nha đầu này a, cũng không có lương tâm chút đi. Ai, nghĩ tuổi ta đã cao, khó khăn mới nhìn người lớn, nhìn ngươi thành thân, điều này cũng tốt, có nam nhân sẽ không quản sống chết của lão đầu tử ta?”
“Ngươi…” Thanh Chỉ Diên xoay người, thở phì phò đẩy Hách Liên Giác, “Hừ, đều là ngươi không tốt.”
Hách Liên Giác lúng túng không thôi, khóe miệng quất thẳng tới giật, quả thực là dạng sư phụ gì có đồ đệ đó a. Hắn toán đã nhìn ra, Thanh Chỉ Diên tiểu tính tình này căn bản là từ Lệ Lăng Tiêu mà ra. Hai người bọn họ đấu võ mồm, liên quan gì đến hắn a, đây không phải là tai bay vạ gió?
Lệ Lăng Tiêu cũng không có một chút phản ứng đặc biệt, coi như Thanh Chỉ Diên sẽ nói như vậy căn bản là trong dự liệu của hắn một dạng, “Đứng, chính là lỗi của hắn, lúc không có hắn, sư đồ chúng ta không biết có bao nhiêu tốt.”
“Đứng vậy, đúng vậy.” Thanh Chỉ Diên nghiêm túc gật đầu. Cũng không phải sao, nếu như không phải là có Hách Liên Giác, lão đầu tử này nơi nào sẽ có cơ hội trêu cợt nàng?
Hách Liên Giác vừa nghe lời này, lập tức liền ôm ôm Thanh Chỉ Diên vào trong ngực của mình. Trong lòng dâng lên bất an, sau này có đúng hay không nên tận lực giảm bớt số lần gặp mặt của ha sư đồ bọn họ. Lão đầu tử này, thứ nhất là trêu chọc quan hệ giữa bọn họ, không được, hắn nhất định phải coi chừng mới được, bằng không, Diên nhi nói không chừng cũng sẽ bị người đoạt đi.
Ôm đầu vai của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác nghiêm mặt nói: “Tiền bối, Diên nhi có ta chiếu cố, ngươi có thể yên tâm.”
“Hừ.” Lệ Lăng Tiêu bĩu môi, chưa hảo tâm tình một chút. Tiểu tử thúi này âm thầm đoạt bảo bối Tiên nhi của hắn, còn muốn sắc mặt tốt gì của hắn?
“Lão đầu tử, ngươi đến cùng có chuyện gì a?” Thanh Chỉ Diên thật sự là cực kỳ hiếu kỳ.
Sờ sờ râu mép của mình, Lệ Lăng Tiêu đột nhiên bắt được cánh tay của Thanh Chỉ Diên bắt mạch cho nàng.
Thấy thế, Hách Liên Giác cũng vội vàng yên tĩnh, không dám lên tiếng quấy rối Lệ Lăng Tiêu. Hàn độc trong cơ thể Thanh Chỉ Diên cũng một trong tâm bệnh của hắn, chỉ cần một ngày hàn độc trong cơ thể nàng chưa thể giải trừ, hắn một ngày chưa thể an tâm.
Còn có, rốt cuộc là ai hạ độc Thanh Chỉ Diên, hắn nhất định là cần tra rõ.
Nửa ngày qua đi, Lệ Lăng Tiêu lúc này mới buông tay ra, nhìn Thanh Chỉ Diên, trầm giọng nói: “Tiên nhi, hàn độc bên trong cơ thể ngươi không thể kéo dài nữa, bằng không, chẳng những có thể sẽ nguy hiểm tính mạng, ngươi cũng vô pháp có hài tử.”
“Hài tử?” Thanh Chỉ Diên ngẩn người, trái lại không có cảm thấy xấu hổ. Nàng chỉ là giơ tay lên sờ sờ bụng của mình, đúng vậy, hài tử, nàng cũng sắp quên chuyện này.
Hách Liên Giác nhất mạch này, con nối dòng rất thưa thớt, nghĩ đến hắn cũng là rất muốn có hài tử đi. Chỉ bất quá, hàn độc trong thân nàng, căn bản là vô pháp sinh dục.
“Diên nhi, chúng ta không vội.” Thấy Thanh Chỉ Diên có chút khổ sở, Hách Liên Giác vội vàng bắt được tay nàng, ôm nàng, để cho nàng tựa ở trong ngực của mình.
Đúng, hắn là muốn một hài tử của hai người bọn họ, nhưng nếu như trúng mục tiêu đã định trước không có, hắn cũng sẽ không chú ý. Đối với hắn mà nói, không còn có ai quan trọng hơn nàng.
Thấy Hách Liên Giác sủng ái Thanh Chỉ Diên như vậy, sắc mặt của Lệ Lăng Tiêu hơi chút hòa hoãn. Hắn Hắn trong túi tùy thân móc ra một hộp gỗ hình chữ nhật đưa tới, “Tiên nhi, đây là dưỡng sinh hoàn, nếu như cảm thấy khó chịu ngươi ăn một viên. Trong vòng nửa năm, hàn độc của ngươi không có việc gì.”
“Lão đầu tử, tạ ơn.” Thanh Chỉ Diên cười híp mắt nhận lấy cái hộp kia, hướng về phía Lệ Lăng Tiêu chớp chớp mắt.
Lệ Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, nha đầu này, đối với nàng tốt như vậy, nàng cư nhiên cũng chỉ chớp chớp mắt? Nghe nói trong tay Ninh vương này có không ít thứ tốt, hắn có đúng hay không muốn thừa cơ hội này mang một ít hồi dược cốc?
“Tiền bối, hàn độc này có thể giải?” Hách Liên Giác trầm giọng hỏi.
Chần chờ chỉ chốc lát, Lệ Lăng Tiêu lúc này mới gật đầu, biện pháp giải độc là có, chỉ bất quá, dược liệu phối trí giải độc hoàn là phi thường khó tìm, qua nhiều năm như vậy, hắn đều còn một ít dược liệu không có tìm được.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lúc này mới nói: “Tiểu tử, giải độc hoàn vô cùng khó phối trí, dược liệu cần thiết vô cùng hiếm thấy. Ta góp nhặt nhiều năm như vậy còn thiếu hai loại dược liệu, các ngươi cũng biết, ta mặc dù là ma y, nhưng bởi vì ta thích tĩnh, thủ hạ cũng không nhiều. Qua nhiều năm như vậy, dựa vào lực lượng của ta lại còn chưa đủ.”
“Còn cần dược liệu gì, giao cho ta.”
Lệ Lăng Tiêu gật đầu, hắn vốn là dự định để Ninh vương xuất thủ. Nghe nói thuộc hạ của Ninh vương có không ít mạng giao thiệp, nghĩ đến hắn nên không bao lâu nữa có thể có dược liệu rồi.
“Hai loại dược liệu này, trong đó một loại gọi là bách nhật hồng, đợi đến thời gian hoa nở, hoa là màu đỏ, nhưng chỉ có thể duy trì buổi sáng. Một khi qua ban ngày, hồng sắc rút đi, bách nhật hồng cũng sẽ không có hiệu lực.”
Vuốt cằm của mình, Thanh Chỉ Diên thở dài một cái. Bách nhật hồng này trăm năm mới nở một lần, sao dễ dàng như vậy là có thể tới tay?
Hách Liên Giác ninh ninh mi nói: “Tiền bối, thế nào phán định hiệu dụng của bách nhật hồng chỉ có thể được ở lúc nở rộ?”
“Bách nhật hồng lúc chưa nở là bạch sắc, qua buổi sáng là hắc sắc. Mà tình hình chung, bách nhật hồng nở rộ chính là mùa đông.”
“Tiền bối yên tâm, bách nhật hồng ta tất nhiên sẽ tìm được.” Trong lòng Hách Liên Giác âm thầm dự định, nếu chỉ có ở mùa đông nở rộ, vậy hắn hiện tại liền phải bắt đầu chuẩn bị. “Tiền bối, vậy không biết một loại dược liệu khác là cái gì?”
Sờ sờ râu mép của mình, Lệ Lăng Tiêu nói: “Một loại khác là vân mạn, nó là một loại thực vật dây, sống ở Nam Tầm quốc ở hỏa diễm cốc cực nhiệt. Có người nói địa phương đó khắp nơi đều phun lửa, người bình