Vào một buổi tối nọ, Trần Lục Diên về rất trễ, khi anh trở về đã là hai giờ sáng.
Nhưng không ngờ lúc này Noãn Thanh vẫn còn nằm ở sofa chờ anh, trong bếp còn bày cả một bàn thức ăn.
Chợt, anh cảm thấy mình hơi có lỗi, vì mãi mê chơi với bạn bè mà anh quên mất nhắn tin báo cho cô một tiếng, khiến cô phải đợi.
Anh đi đến, vươn tay định bế Noãn Thanh lên lầu thì cô đã bị tiếng động làm cô mở mắt, cô mơ màng ngồi dậy, dụi mắt nhìn anh, dây áo ngủ còn không may trượt xuống ba vai.
Anh nhìn cô gái trước mắt đến thất thần, trên đời này lại còn có cái gọi là vừa đáng yêu vừa quyến rũ? Mâu thuẫn đến vậy?
Trần Lục Diên hắng giọng, anh vội nhìn sang chỗ khác, anh cảm thấy chắc là mình say thật rồi.
"Cô...!cô lên phòng ngủ đi, sau này không cần đợi tôi đâu." Anh nói, mắt vẫn nhìn đi chỗ khác.
Noãn Thanh ý thức được điều gì đó, cô vội kéo dây áo lên, lại viết viết gì đó vào giấy ghi chú đưa cho anh.
"Anh đã ăn gì chưa? Tôi hâm nóng đồ ăn cho anh?"
Anh cười cười, quả nhiên không ai có thể cưỡng lại được sự quan tâm của người khác đối với mình, anh nói: "Không cần đâu, cô cứ đi ngủ trước đi."
Anh vừa dứt lời cô đã đứng lên, nhưng không phải đi lên lầu mà là đi vào bếp, cô pha một ly nước mật ong và đem ra cho anh.
Vì cô ngửi được mùi rượu trên người anh nên cô đoán là anh đã uống rất nhiều, mà mật ong sẽ giúp giải rượu.
Cô không biết tại sao lại lo lắng cho anh, nhưng cũng có thể đây là một thối quen của cô, bởi bình thường dượng của cô cũng rất hay say xỉn và lần nào cô cũng giúp dưỡng ấy pha nước giải rượu.
Trần Lục Diên nhận lấy ly mật ong từ tay cô: "Cảm ơn."
Nhưng mà Noãn Thanh vẫn chưa thấy yên tâm, cô vẫn đứng đó nhìn anh một hồi lâu, khiến anh cũng có chút mất tự nhiên.
"Sao vậy?"
Cô đưa tay lên làm động tác uống, cô muốn nhìn thấy anh uống hết ly nước mật ong.
Trần Lục Diên dường như hiểu ý cô, anh một hơi uống cạn, sau đó thì được ly xuống bàn: "Được rồi chứ?"
Noãn Thanh mỉm cười, cô làm hành động chúc ngủ ngon rồi mới đi lên lầu.
Anh nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt phượng hơi nheo lại, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Anh cảm thấy hơi đáng tiếc, cũng có thể là thương hại, rõ ràng cô là một cô gái tốt, tại sao lại bị đối xử như vậy chứ?
Quả nhiên ông trời không có mắt, đã lấy đi tiếng nói của cô, còn không cho cô một gia đình thật sự, khiến cô phải chịu khổ đủ đường.
Nhưng anh cũng đành chịu, anh đâu phải là bồ tát sống, anh đem cô về cũng chỉ vì một âm mưu muốn chiếm lấy cơ thể cô.
Nói anh tốt bụng thì có hơi quá rồi.
Nhưng cô vậy mà thật sự xem anh là người tốt, còn lo