Sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy, đầu có chút đau nhứt, có lẽ là do hôm qua uống quá nhiều rượu nên mới vậy.
Trần Lục Diên vẫn nhắm mắt, anh thuận tay muốn ôm người bên cạnh vào lòng như thói quen, nghe cô nũng nịu, nghe cô oán trách nhưng lại không quơ trúng thứ gì cả.
Đến khi anh mở mắt ra, mới nhớ là mình đang ở nhà, tối qua còn...
Anh ngồi bật dậy, vò đầu bứt tai, nhớ lại cảnh tượng của đêm qua, ánh mắt đó, nụ hôn đó, cảm giác sung sướng đó, cả cô gái kia cũng hiện ra ở trước mắt anh.
Anh nhếch mép, khẽ li3m đôi môi khô khốc, có cảm giác như là dư vị vẫn còn tồn động.
Quả nhiên đối với cô, anh vẫn còn rất nhiều hứng thú, vẫn chơi chưa chán.
Trần Lục Diên không nghĩ nữa, anh vào phòng tắm, sửa soạn và mặc âu phục chỉnh tề chuẩn bị đến công ty.
Xuống dưới lầu, anh liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp, khoé môi không tự chủ được mà mỉm cười.
Chỉ có thể nói...!là do đêm qua rất tuyệt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại nghĩ đến cảnh tượng ướt át đó.
Tuy anh cũng chẳng phải là kẻ chính trực gì nhưng mà ngay cả bản thân anh cũng tự thấy mình bi3n thái, không biết tiết chế.
Lần nào nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh cũng như một kẻ điên, biến thành dã thú đói khát d*c vọng.
Trần Lục Diên bước xuống lầu, nhìn thấy anh, cô liền tránh né ánh mắt, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, anh nắm lấy cánh tay cô, dồn cô vào bàn ăn, không cho cô trốn.
Noãn Thanh sợ hãi, cô cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy siết chặt.
Anh liếc qua cái cần cổ trắng ngần của cô, ở đó có những dấu vết mà anh để lại, anh mỉm cười hài lòng.
Sau đó mới cất giọng: "Tối qua tôi doạ cô sợ rồi sao?"
Noãn Thanh vẫn cúi đầu, không chút động tĩnh, môi mím chặt.
Đột nhiên, anh không nhịn được, nhấc bổng cô lên, đặt cô lên bàn ăn, một tay anh vịn ở eo cô, một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nhưng lại bá đạo cưỡng đoạt nụ hôn của cô.
"Ưm..."
Noãn Thanh đấm nhẹ lên ngực anh, không anh dừng lại, nhưng anh không những không để ý còn c ường bạo hơn, cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô.
Trong cơn th ở dốc và nhịp đập mãnh liệt của trái tim, anh ghé vào tai cô, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi, anh nói: "Còn dám làm lơ tôi không."
Noãn Thanh sợ hãi, cô vội vàng lắc đầu, không dám, chắc chắn là không dám nữa.
Trần Lục Diên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cô ấm ức nhìn anh, sau đó thì vội nhìn sang chỗ khác, cô không muốn anh nhìn thấu được con người của mình, cũng không muốn anh thương hại hay cảm thấy cô đáng thương.
Nhưng cô càng làm vậy lại khiến anh càng cảm thấy thích thú, có cảm giác như là cô đang muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với anh, tỏ vẻ khiến người ta đau lòng.
Nói trắng ra, chính là có cảm giác giả tạo.
Nhưng bản thân anh hiểu rõ, cô không phải là người như vậy.
Cô vốn dĩ đã đáng thương và yếu đuối rồi, không cần phải giả vờ làm gì.
Trần Lục Diên thở