Cô như người mất hồn bước ra khỏi Phó gia, một mình bước đi trên phố mà không hề hay biết rằng... Tư Đồ Thần sau khi đến Phó gia không đón được cô đã như phát điên mà phóng xe chạy đi khắp nơi tìm cô...
Đã không biết là vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi, anh vẫn phóng xe vun vút trên đường, những người đi đường khác nhìn thấy đều vội vàng nép vào lề đường để nhường đường cho anh....
Trong lúc anh đã sắp không thể nhịn được nữa thì chợt một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt anh, người con gái đã khiến anh lo lắng đến chạy xe khắp nơi tìm kiếm như một kẻ điên cuối cùng đã xuất hiện...
Anh vội tấp xe vào lề đường, lao nhanh xuống xe nhanh chóng chạy đến chỗ cô....
-" Kỳ Anh"
Tiếng nói thân thuộc vang đến khiến bước chân cô bỗng khựng lại cô xoay người, đối diện với anh....
Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà cô yêu thương đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lằng và sợ hãi khi không tìm được cô...
Lúc này anh mới nhấc được tảng đá trong lòng mình, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc....
Trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn khi nhìn thấy anh, đột nhiên cô cảm thấy đầu mình choáng váng, trước mắt tối sầm, cả người vô lực ngã xuống, cũng may là có anh nhanh chóng đỡ lấy...
-" Kỳ Anh, em làm sao vậy, Kỳ Anh"_ Anh lo lắng nhìn cô đang bất tỉnh trong lòng, nhanh chóng bế cô đi nhanh đến xe đang đỗ ở gần đó rồi lái xe nhanh đến bang Hắc Bá
Xe vừa vào đến sân, anh đã khẩn cấp bỏ xe lại, bế cô đi nhanh vào trong, vì hiện tại đang là buổi trưa nên tất cả mọi người ở bang đều trở về phòng nghỉ ngơi....
Anh trực tiếp bế cô vào phòng nghiên cứu của Hàm Dạ Ân....
Hàm Dạ Ân đang bình bình an an ngồi nghiên cứu thì bị tiếng động của cánh cửa bị đá vào làm giật mình....
Cô đứng dậy xoay người xem ai to gan vậy dám làm phiền cô thì....
Nhìn thấy Phó Kỳ Anh đang bất tỉnh trên tay Tư Đồ Thần, cơn tức liền bị ném ra khỏi chín tầng mây...
-" A Thần, cô ấy bị sao vậy?"_ Hàm Dạ Ân lo lắng bước đến
-" Có lẽ cô ấy bị say nắng, cô mau giúp Kỳ Anh kiểm tra thử xem"_ Tư Đồ Thần bế cô đặt nằm trên chiếc giường trắng gần đó
-" Được rồi, để tôi kiểm tra xem sao, anh ngồi xuống ghế đợi tôi một chút"_ Nói rồi, Hàm Dạ Ân nhanh chóng bắt tay vào việc quan trọng
~~~~~~~~~~
Trong khi không biết tình trạng của cô có gì nghiêm trọng không thì lúc này ở Phó gia.....
Phòng riêng của Phó Tử Yên....
-" Mẹ à, xem ra lần này Phó Kỳ Anh sẽ không còn cơ hội để trở về"_ Phó Tử Yên cười đểu, trong lòng thầm hả dạ
vì vị trí Tư Đồ phu nhân của Tư Đồ gia sắp sửa là của ả rồi
-" Nhưng mà, ta cũng không thể ngờ là con tiện nhân Lạc Vĩ Kỳ đó... lại còn sống, không biết là nó có khai ra những việc không nên khai hay chưa"_ Trái ngược với tâm trạng của Phó Tử Yên, lúc này Lý Tuyết Nhan cảm thấy rất bất an, chỉ sợ người phụ nữ bị giam dưới tầng hầm sẽ khai ra những việc bất lợi đối với mẹ con bà ta
~~~~~~~~~
Quay trở lại với Phó Kỳ Anh, lúc này cô đã được đưa trở về phòng của anh trong bang để nghỉ ngơi....
-" Dạ Ân, Kỳ Anh... cô ấy có làm sao không?"_ Tư Đồ Thần lo lắng đến sắp phát điên rồi
Lại còn Hàm Dạ Ân... cô cứ không nói gì mà chỉ đứng đó cười...
-" Dạ Ân, rốt cuộc cô ấy có làm sao không? Cô đừng có cười nữa"_ Anh hiện tại như đang ngồi trên nhóm lửa, cứ lo lắng không thôi
-" Anh đừng có làm quá lên như thế, cô ấy không có sao, chỉ là phơi nắng quá lâu nên ngất"_ Ngưng một lúc cô nói tiếp:" Còn đứa bé trong bụng cô ấy thì vẫn ổn"
-" Sao cơ?! Đứa bé!"_ Ngay tức khắc, anh nắm được điểm mấu chốt:" Nghĩa là cô ấy đã có thai"_ Lúc này tinh thần của anh cứ như bay trên tầng mây nào vậy
-" Đúng vậy đứa bé đã được hơn 1 tháng"_ Hàm Dạ Ân cười nói
-" Đã hơn 1 tháng rồi sao, nó là con trai hay con gái vậy, không được nhất định phải là con gái, con gái thì mới giống Kỳ Anh, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, còn nữa, con của tôi khi nào thì mới có thể ra ngoài, còn nữa..."_ Anh định nói tiếp gì đó thì bị Hàm Dạ Ân ngăn lại
-" Đủ rồi, anh có thể nào bình tĩnh lại hay không, tôi biết là anh đã rất vui, nhưng mà kích động như vậy thì quá lố rồi đó. Đứa bé chỉ mới hơn một tháng mà anh đã vội vàng sắp đặt giới tính cho nó rồi, con trai hay con gái đâu phải anh muốn là được đâu"_ Nếu như Hàm Dạ Ân còn không ngăn anh lại, chắc tai cô sẽ không thể nào chịu nổi
-" Với lại, đứa bé còn cần đến 9 tháng nữa thì mới có thể chào đời được, anh cứ an tâm mà chờ đợi, điều quan trọng lúc hiện tại la anh phải chăm sóc cô ấy thật cẩn thận và bồi bổ cho cô ấy nhiều hơn"
Lúc này anh mới chịu ngồi yên, ngoài mặt thì có vẻ anh đã chịu yên lặng ngồi đó, nhưng thật ra trong lòng anh đang rất vui, bởi vì kế hoạch của anh cuối cùng đã thành công và đúng như anh mong đợi... cô đã có thai rồi!