Jungkook bị siết chặt vào vòng tay của hắn, vụng về kết hợp. Đây là nụ hôn đầu, cậu trước nay vốn dĩ chưa từng cùng ai thân mật nên căn bản không có chút kinh nghiệm. Nhận thấy người phía trước càng ngày càng mãnh liệt hơn, sức chiếm hữu cao đến nỗi chính cậu còn cảm thấy khó tin.
Gió biển thổi vào có chút lạnh, bầu trời không sao thoáng nhìn thật cô đơn, thế nhưng nơi ban công từ căn phòng hạng sang của khu nghỉ dưỡng, sức nóng như chèn ép từng giọt mồ hôi rơi xuống thái dương. Biến dục vọng như một vũng lầy, một khi đã rơi xuống cũng chỉ còn cách khuất phục trước nó. Hoặc đáng lẽ ra, hắn đã có thể kìm nén lại chính bản thân mình nếu như ngay từ đầu Jungkook không chủ động đáp trả lại hắn.
Ở trên đời mà, có thiếu gì thứ khiến hắn không thể ngăn bản thân lại được? Và tối nay, chỉ với một nụ hôn dường như chưa thể lấp đầy lấy những trống rỗng trong cơ thể hắn. Có một cái gì đó liên tục thôi thúc, hắn muốn gần thật gần, muốn ôm lấy Jungkook, khao khát đến nỗi giống như giữa cả hai đã có một khoảng thời gian thật dài không gặp lại. Thế nhưng là vì hắn không thể hiểu hay là ngay giờ phút này đây, sự nóng vội đã biến đó trở thành không muốn, không cần phải hiểu?
Một cách vội vàng cắt đứt nụ hôn, Taehyung đưa mắt cúi xuống nhìn người nhỏ hơn đang ở trong ngực mình hít lấy hít để từng ngụm khí, tham lam hít hết sinh khí của hắn. Taehyung thoáng giương khóe miệng lên thành một đường cong rất nhẹ, cơ thể hắn đã nóng đến như thế nào chắc chỉ có mình hắn hiểu được. Tất cả là vì Jeon Jungkook, vì hơi thở ấm nóng thơm tho, vì đôi mắt với hàng mi dài quấn lấy tâm trí của hắn và cả vì tiếng rên rỉ nhẹ bật khỏi cổ họng của cậu. Nhỏ. Nhưng đáng sợ. Thậm chí thứ thanh âm ấy đã lấn át cả tiếng gió biển sắp thu vào bên tai hắn.
Hắn không say... Mà hình như hắn say cậu rồi...
Nắm lấy cổ tay Jungkook kéo vào bên trong, hắn đem cửa ban công đóng lại. Cánh cửa thủy tinh trong suốt đã khóa, màu trời đêm vẫn còn đó, vẫn mênh mang màu lạnh lẽo và cô đơn. Thế nhưng đó cũng chỉ là một chút cảm nhận thoáng gợn lên trong nỗi buồn vừa mới đây của Jungkook. Nhưng bây giờ, màu xanh sẫm tối của bầu trời đằng ấy, nó chẳng khác gì biến cả thế giới này trở thành một căn phòng đã sớm tối đèn. Và cả không gian này bất chợt im lặng đến mức Jungkook có thể tự nghe thấy thanh âm từ cổ họng mình thoát ra.
Kim Taehyung tiến đến, tiếp tục đẩy cậu ngã xuống chiếc giường lớn, nơi mà mọi ngày chỉ có một mình cậu qua đêm. Hắn cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt trên cần cổ trắng nõn của cậu và hít vào những luồng khí thật sâu. Jungkook mở to mắt nhìn kĩ những gì Taehyung đang làm với mình. Jungkook đã đủ trưởng thành để hiểu những việc làm này là gì. Và đây là người mà cậu yêu nên đương nhiên cậu có thể sẵn sàng cho đi hết thảy. Cậu không dễ dãi. Cậu dễ dãi chỉ khi đó là Kim Taehyung.
Nhưng với một lí lẽ nào đó ở thực tại, Jungkook vẫn không muốn cho đi. Cậu muốn sau đêm nay, hắn vẫn sẽ nhớ lấy những gì mà hắn đã làm. Cậu yêu hắn nên mới cho đi, không phải bởi vì hắn say nên cậu dễ dãi và cũng không muốn sau khi tỉnh dậy, hắn một lời vứt bỏ quan hệ vừa xảy ra. Bởi vì chí ít, Jungkook quý trọng lần đầu tiên của chính mình. Một chút cũng không muốn hắn xem nó tầm thường như một từ 'lỡ'.
"Khoan đã... ngài..." nghĩ ngợi liền đẩy thân ảnh đang kề sát mình lên cao một chút.
"Suỵt." Hắn nắm lấy cổ tay đang dùng sức của Jungkook ấn xuống bên cạnh. Một lần nữa hôn lên cánh môi đã sưng tấy. Tiếp đó phả lên gò má cậu một làn hơi nóng bỏng. "Ở đây, cho phép cậu gọi tên tôi. Gọi thử xem."
"Tae... Taehyung..."
"Ừ."
Jungkook lúc này cảm động như muốn khóc. Cái ranh giới đó, tôi-ngài? Cậu đánh vỡ được nó rồi sao?
Yết hầu ở cổ liên tục lên xuống, chứng tỏ một điều Jungkook thực sự đang bị kích động. Cậu đưa tay còn lại chạm vào một bên sườn mặt hắn. Liệu hắn có biết được, Jungkook thích được gọi một tiếng Taehyung đến nhường nào?"Anh có biết anh đang làm gì với em không?""Tất nhiên rồi. Sợ sao?"Jungkook không nói gì, chỉ đáp lại hắn bằng cái hít sâu."Đừng sợ. Nó sẽ nhẹ nhàng thôi."Kết thúc câu nói trấn an ấy, Taehyung từng chút từng chút một chiếm lấy Jungkook. Hắn không thể hiểu tại sao thân thể hắn lại rạo rực như thế? Chỉ biết rằng, hắn càng chạm vào cậu thì lí trí và cả cơ thể hắn lại muốn được nhiều và nhiều hơn nữa. Những cảm giác quái lạ như nhẹ nhàng, ôn nhu rồi lại trở nên điên cuồng đói khát, hắn thậm chí còn không để tâm đến sự thay đổi của chính mình. Thế nhưng hắn vẫn ý thức được một việc duy nhất rằng Jeon Jungkook đối với hắn không đơn thuần chỉ là một người giúp việc như trước nữa.____Trong một căn phòng hạng sang khác với tông màu trầm chủ đạo, Kim Namjoon vừa từ bên ngoài trở về, có lẽ là đi đâu đó bởi vì hôm nay y không có mặt ở dạ tiệc. Cởi bỏ chiếc áo khoác măng tô dày sụ treo lên giá, y vươn vai mấy cái rồi ngồi xuống ghế sopha.Trưa nay,