Kim Taehyung quay người đối diện với Jungkook. Ánh mắt hắn tỏ ra không hiểu.
"Cậu lo cho tôi?"
"Đúng vậy. Em lo cho anh."
Hắn cười cợt như muốn chế giễu cậu.
"Đừng nói những câu khiến tôi cảm thấy phát tởm như thế nữa. Cậu đã lo cho bao nhiêu thằng khác rồi, bây giờ là đến lượt tôi sao? Tôi thật không hiểu nổi tại sao ba tôi lại nhìn trúng người như cậu. Nếu không có ông ấy, cậu đến mơ cũng đừng mong bước chân vào nhà tôi!"
Một lần nữa Jungkook lại phải nghe những lời sỉ vả từ hắn. Hắn bị làm sao vậy? Mấy hôm nay hắn chẳng còn là hắn nữa. Đó không phải Kim Taehyung mà cậu yêu. Kim Taehyung mà cậu biết, dù có như thế nào cũng không bao giờ thốt ra những lời lẽ xúc phạm người khác đến thế.
Trước khi về phòng, hắn còn bỏ lại cho cậu một câu.
"Còn nữa. Quên cách xưng hô đấy đi."
Kim Taehyung lên phòng tắm rửa rồi lại ra ngoài. Hình như hắn đã tức giận và không muốn nhìn thấy Jungkook thêm một chút nào nữa. Không có hắn ở nhà, Jungkook lại bỏ bữa. Cậu cả ngày chỉ ngồi một mình trong phòng, không làm gì, không nói chuyện với ai. Kể cả di động gọi tới cũng không bắt máy. Cậu suy nghĩ, suy nghĩ hoài đến những việc khiến tim cậu đau xót không ngừng. Có lẽ cậu sắp mất Kim Taehyung rồi nhỉ? Đã mất ở quá khứ và sắp mất luôn ở hiện tại. Bỗng chốc Jungkook lại cảm thấy bản thân vô dụng khi đã có cơ hội ở gần Taehyung như thế, tiếp xúc với hắn nhiều như thế nhưng lại không thể khiến hắn nhớ ra cậu. Chắc là hình ảnh cậu trong trí nhớ của hắn từ lâu đã nhạt nhòa đến trong suốt rồi.
Tiếng chuông di động cứ réo lên bên cạnh, liên tục cắt đứt những mảng suy nghĩ của Jungkook. Cậu rốt cuộc cũng có tâm tình nhìn tới nó.
"Tôi Jeon Jungkook nghe."
"Jungkook, là chị. Em vẫn còn nhớ chị chứ?"
Cậu nghe được thanh âm nhẹ nhàng qua điện thoại, đồng tử chợt mở rộng.
"Chị đang ở bệnh viện, em tới gặp chị một chút đi!"
Jungkook gác máy, có chút gì đó hốt hoảng xuất hiện trong đáy mắt cậu. Chị cậu về rồi! Chị thế nào cũng sẽ trách mắng cậu vì đã làm dì trở thành như thế mất.
____
"Chị." Jungkook khẽ gọi. Cô gái với vóc người nhỏ nhắn. Mái tóc ngắn đến ngang vai ánh lên một chút màu nâu sẫm. Chị của cậu trước nay lúc nào cũng xinh đẹp hết. Xinh đẹp một cách đơn thuần. Và nhớ trước đây không? Trước đây chỉ có mình chị là thương cậu. Thế nhưng bây giờ đối mặt với chị, Jungkook cảm thấy có lỗi lắm. Không thể bảo vệ được ngôi nhà, không thể bảo vệ được dì. Lại giấu diếm chị, cho đến lúc này chị biết được, không biết chị có giận cậu nhiều hay không.
"Em tới rồi sao? Lại đây ngồi đi!"
Cô gái tên là Lee Yeon, khẽ vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình."Dạo này em sống ở đâu? Sống có tốt không?"Jungkook gật nhẹ. Mỉm cười ngượng ngạo."Em sống tốt. Chị không cần lo cho em."Lee Yeon an tâm mím môi, khẽ thở phào."Vậy chuyện của mẹ, em có gì muốn nói với chị không?"Lúc này, như là nói trúng điểm Jungkook lo lắng. Nét mặt cậu trở nên khẩn trương hơn cả. Vì cậu sợ chị sẽ hiểu lầm cậu, sẽ không nghe cậu nói giống như cách mà Kim Taehyung đã làm vậy."Em xin lỗi. Em không cố ý để dì thành ra như thế. Lúc đó em bị ngất, lúc ngủ dậy ở khách sạn và quay về thì dì đã như thế. Em không cố ý. Thực xin lỗi." Jungkook đáng thương ngồi một bên mếu máo. Nhớ lại ngày đó, trong cậu vẫn còn chút mơ hồ.Lee Yeon ngồi một bên, đưa tay xoa xoa tóc trấn an cậu. Cô biết Jungkook là một đứa trẻ tốt, Jungkook sẽ không thể làm thương tổn bất kì ai hay là gây ra chuyện gì đó xấu xa. Huống hồ cô biết rất rõ mẹ mình mới là người làm ra mọi chuyện. Mẹ cô vốn đã không thích Jungkook, cô biết chứ. Còn có ngày đó, cô vô tình gặp được những kẻ đã khiến mẹ cô ra nông nỗi này. Cô đã thanh toán hết số tiền mà mẹ đã vay bọn chúng và sau đó thì nghe được bọn chúng kể lại toàn bộ. Jungkook không có lỗi, lỗi là ở mẹ của cô. Lee Yeon thực sự rất cảm kích người mà đêm đó đã đem Jungkook đi để cậu không bị bán cho kẻ xấu."Jungkook này, em còn giữ liên lạc với người cứu em đêm đó chứ?"Jungkook nhíu mày không hiểu."Chị nói ai cơ?""Cái người đã cứu em. Vừa rồi em nói mình tỉnh dậy ở khách sạn. Cái người đã cứu em đêm đó."Jungkook nhìn cô đăm đăm giống như là nghe được thứ gì đó lạ lẫm lắm. Trong kí ức của ngày đó, Jungkook chỉ đơn thuần biết rằng cậu đi đến tìm người để nhận việc theo lời của dì nhưng sau đó lại bị ai đó đánh ngất. Chỉ như vậy thôi. Cậu mới đem kí ức đó kể lại cho chị.Lee Yeon có chút bất ngờ. Không ngờ rằng chuyện đó cho đến nay Jungkook vẫn không hề được biết rõ. Lúc này, một cô gái thông minh như cô chắc cũng đã hiểu hết mọi việc. Cô đem chuyện này, một lần nữa kể rõ cho Jungkook."Ngày đó mẹ chị bảo em đi đến cái xưởng hoang đó chính là muốn hại em. Nhưng mà may mắn có người đến kịp lúc. Chị nghĩ rằng người đó đánh ngất để mang em đi. Thế nên em mới không bị người xấu của mẹ chị bắt."Jungkook lúc này thực kinh hãi trong lòng? Chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra với cậu mà cậu lại không hề hay biết."Nói vậy, người cứu em là ai?" Jungkook thốt lên trong thổn thức.Lee Yeon nghĩ ngợi gì đó rồi nói."Em còn nhớ khách sạn mà em đã tỉnh dậy lúc đó chứ?"Jungkook u mê đáp lại."Em chỉ nhớ mang máng. Khách sạn đó nằm ở quận Gangnam, rất sang trọng."Nói sơ qua, Lee Yeon