Buổi sáng, Kim Taehyung đến công ty cùng ông Kim. Cánh cửa xe màu đen vừa mở ra, một loạt phóng viên đã kéo đến đông nghẹt ở hai bên lối vào.
Máy ảnh chớp nháy, cả những tiếng đám đông xôn xao về tin tức của công ty ông sáng nay trên tạp chí kinh tế.
Kim Taehyung đứng một bên, nhìn bao quát xung quanh mà không khỏi cảm thấy lo lắng. Đông người như vậy, ba hắn sức khỏe lúc này lại suy giảm một phần. Dù sao cũng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
"Chủ tịch Kim, ông có nghe tin ngân hàng X đã tuyên bố đóng cổng vay vốn của công ty ông sáng nay? Vậy ông dự định sẽ tìm cách nào để cầm cự công ty?" Một phóng viên lớn tiếng.
"Nghe nói số nợ của công ty đã lên đến 5 tỷ won. Kim thiếu, anh có nghĩ đến trường hợp công ty sẽ phá sản trong nay mai?"
Kim Taehyung vừa nghe xong, tâm trạng lập tức tối sầm. Phóng viên, sao có thể phát ngôn một cách tồi tệ như thế? Mà lúc này, hắn nhất định không thể để lộ ra bản thân đang mất bình tĩnh. Hiện tại đang có rất nhiều máy ảnh, nhất cử nhất động sai lệch có thể khiến hắn ngày mai đứng đầu mặt báo, làm trò cười cho thiên hạ. Cho nên tỏ ra bên ngoài cũng chỉ có biểu tình lãnh đạm nhất.
Bảo vệ lập tức tập trung để di tản đám đông. Dòng người ở hai bên liên tiếp xô bồ vào bên trong như lũ kiến tranh nhau một miếng ăn béo bổ nhất. Bảo vệ áo ướt đẫm mồ hôi, liên tục hét lớn để giữ trật tự đám đông. Thế nhưng thanh âm ấy e rằng cũng chỉ góp thêm phần nào sự hỗn loạn. Kim Taehyung đi phía sau ba mình, không khỏi lo lắng. Tình hình sức khỏe của ông dạo này không tốt, hết công việc rồi lại đến dư luận lời ra tiếng vào. Lại có tiền sử bệnh tim nên đến lúc nó tái phát lại đặc biệt khổ sở, nhất là trong đám đông hiện tại.
Ông Kim đi được một đoạn lại bắt đầu cảm thấy khó thở. Ông ôm lấy ngực trái, giữa đám đông bỗng dưng khụy xuống. Kim Taehyung ở phía sau đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hắn vội đi đến một tay đỡ lấy ông, mặt khác vội vàng lệnh cho tài xế dìu ông vào xe.
Khi đến bệnh viện, tình hình đã rất xấu nên phải chuyển ông vào phòng cấp cứu. Hắn bên ngoài gọi điện cho mẹ, còn có thông báo về công ty cho Jimin và một vài thành viên khác biết chuyện.
Một lúc sau, bà Kim cũng đã tới, còn có Jungkook đi theo. Bà Kim dạo này vì lo cho con, cho chồng và cả cho công ty mà ốm yếu đi hẳn. Bà vốn biết bệnh tình của ông nên ngày nào cũng nói hết lời khuyên ông lo nghỉ ngơi cho tốt. Thế mà ông ấy nào có thèm nghe. Để bây giờ thành ra như vậy.
Taehyung hắn đỡ mẹ ngồi xuống ghế, bà liên tục gục vào vai hắn khóc đến khản cả tiếng. Jungkook đứng một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh. Sáng nay cậu vô tình xem kênh tin tức trên tivi thì thấy Taehyung. Lúc này cậu gọi điện cho Jimin, gặng hỏi một lúc hắn mới thành thật nói ra sự tình nghiêm trọng của công ty. Jungkook gấp gáp đi ra ngoài bắt xe đến công ty, vừa lúc gặp được xe của bác gái đang trên đường đến bệnh viện nên đi chung đến đây.
Cậu nhìn bác gái, cả Taehyung nữa. Có phải những ngày qua đã rất vất vả? Bằng không làm sao ai cũng tiều tụy thế này? Nhớ đêm qua hắn thức khuya như vậy, mệt mỏi đến mức ngủ quên trên bàn. Cậu mới biết thì ra bản thân vô tâm đến mức đó. Trong khi ai cũng khổ sở chuyện công ty thì cậu lại cho phép mình ở nhà thong thả đến thế.
Khi ông Kim đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, bà Kim ngồi bên giường liên tục nức nở. Jungkook sớm đã đi mua thức ăn và trái cây mang vào. Riêng Taehyung, hắn đến gặp bác sĩ vừa phẫu thuật cho ba mình để biết tình hình hiện tại của ông.
"Bác sĩ, bệnh của ba tôi như thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn vào sổ tái khám định kì, những lần tái khám gần đây mà lắc đầu.
"Bệnh tim của chủ tịch gần đây đã chuyển biến nghiêm trọng hơn. Tốt nhất không nên để ông ấy tiếp tục áp lực hiện tại nữa. Và bệnh viện đang xem xét tình hình để ông ấy sang nước ngoài điều trị. Cậu thấy thế nào?"Taehyung có chút ngập ngừng."Bắt buộc phải sang nước ngoài sao?"Bác sĩ gật đầu."Đúng vậy. Nếu muốn giữ an toàn tính mạng của chủ tịch Kim thì e rằng không còn cách khác."Hắn ở trong lòng lại như bị đè thêm một hòn đá lớn. Thế nhưng đó là ba hắn. Dù có thế nào cũng phải chấp thuận cho ông xuất cảnh chữa bệnh."Được. Bệnh viện cứ tiến hành phẫu thuật cho ba tôi. Mọi chi phí tôi đều sẽ chi trả hết. Chỉ cần ông ấy bình phục trở về."Để ông Kim lại cho mẹ và Jungkook chăm sóc. Hắn sau khi thỏa thuận với bác sĩ xong lại một mình đến công ty. Hắn không về ban của mình, thay vào đó trực tiếp đến ban nhân sự gặp Jimin. Vừa mở cửa ban hắn đã nghe được tiếng ồn ào đâu đó vọng lại. Nhân viên trong ban tại sao chỉ còn lác đác như thế? Khi hắn bước vội đến phòng Jimin, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người đứng xếp hàng, còn Jimin thì giận đến đỏ mặt và quát tháo kinh khủng đến nỗi ai cũng phải cúi đầu."Các người làm như vậy mà coi được sao? Các người có nhớ cái lúc phải tranh đấu với hàng nghìn người khác để tranh được một cái chức trong công ty này không? Tại sao đến lúc gặp chuyện, nói bỏ là bỏ?""..." cả gian phòng im thin thít."Sao