Chiều tối Jungkook mệt mỏi về đến nhà. Lại là căn nhà nhỏ tồi tàn khiến con người ta sớm chán ngán. Jungkook đặt balo lên chiếc bàn học nhỏ ngày trước mà bây giờ đã trở thành nơi để đặt những thứ đồ linh tinh.
Đưa mắt nhìn xung quanh nhà, cửa nhà mở toang thế nhưng bên trong lại không một bóng người. Dì đi đâu rồi nhỉ? Jungkook tự hỏi. Ngày nào cậu cũng thấy bà ấy đi đâu từ chiều tối cho đến đêm. Đi mà bỏ luôn cả bữa tối. Nhiều lúc Jungkook tò mò hỏi qua, nhưng với tính tình nóng nảy của bà ấy cộng thêm cái ý nghĩ ghét bỏ Jungkook như thế, đương nhiên là không trả lời. Buôn bán hàng quán đều ế ẩm cả mấy ngày nay. Hình như trong khu này chẳng còn lấy một ai có nhu cầu sinh hoạt hằng ngày nữa hay sao. Jungkook đi kiểm tra lại số hàng trong tiệm, nhận ra cả ngày chẳng bán được bao nhiêu. Có hôm còn hầu như chẳng bán.
Các nhà xung quanh đều im ắng đến lạ, mọi người hình như đều đi đâu đó, chỉ còn mỗi mấy đứa trẻ con nheo nhóc ở nhà. Jungkook chán nản bước vào bên trong giặt đồ. Lúc vừa ngâm tay vào nước xà phòng lạnh ngắt, lúc đó trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên đau rát. Jungkook mở lòng bàn tay ra xem mới phát hiện có một vết xước nhỏ còn ri rỉ máu. Cậu lau tay vào khăn, nén đi cơn đau tiếp tục giặt đống quần áo bẩn.
Bình thường cũng đã thế, Jungkook rất thường xuyên bị thương, những vết thương nhỏ và thậm chí có cả những vết thương lớn nghiêm trọng. Những vết thương nghiêm trọng Jungkook mới sát trùng băng bó. Còn những vết trầy xước nhỏ hoặc bầm, cậu đều mặc kệ đến khi chúng tự lành lại. Thế nhưng hằng ngày cậu đều phải làm việc, tiếp xúc hết cái này rồi đến cái nọ, vết thương này chưa kịp lành lại đến lượt vết thương khác xuất hiện. Quả thực đã nhiều đến độ trở thành một điều quen thuộc và hiển nhiên.
Gần chín giờ, khi Jungkook phơi xong thau đồ thì vừa vặn lúc ở cửa có tiếng đóng mở. Cậu không nhanh không chậm nhướn người ngóng ra phía ngoài phòng khách. Dì đã về rồi.
"Dì mới về!"
"Có cái gì ăn được hay không?" Bà ta cởi chiếc áo ấm đã cũ vắt lên tay ghế ngồi. Bộ dạng cùng khuôn mặt có phần nhăn nhúm tuy mệt nhưng lại có điểm gì đó rất phấn khởi. Giống như là vừa kiếm được tiền vậy.
"A cái đó... con tưởng dì không ăn nên không nấu bữa tối..." Jungkook đứng nép ở cạnh cửa, bộ dạng luôn luôn hiền lành như thế.
Bà ta phút chốc trừng mắt với cậu. Sau đó lại lộ rõ vẻ chán nản.
"Mày thật đúng là đứa vô dụng. Yếu đuối như một đứa con gái và chẳng làm được gì cho cái nhà này cả!"
Bà ta nói đoạn rồi bước nhanh ngang qua mặt cậu.
"Dì... tối giờ... dì đi đâu thế ạ?" Jungkook vẫn lên tiếng hỏi khẽ.
"Tất nhiên là đi kiếm thêm tiền để lo cho con gái rồi. Mày nghĩ với số tiền ít ỏi mà mày mang về mỗi tháng, nó đủ để cho con gái tao học hành tử tế và thêm nổi cái mạng của tao sao?" Bà ta đắc ý tặc lưỡi. "Rồi sẽ đến lúc hai mẹ con tao chẳng cần phải phụ thuộc vào mày nữa."
Nói đến đây, đột nhiên bà ta cười lớn rồi đi thẳng vào trong phòng riêng.
Jungkook lúc này cũng chỉ biết nhìn theo rồi thở dài. Cậu quen rồi. Có thể hiểu là thế. Dì thì lúc nào cũng bảo cậu là một đứa vô dụng. Mãi rồi cậu chẳng còn cái cảm giác bị hạ thấp giống như lần đầu tiên nữa. Thay vào đó, nếu như dì có thể tự tìm cho mình một công việc mới kiếm được nhiều tiền hơn thì chẳng phải gánh nặng trên vai Jungkook sẽ được trút bớt sao? Việc này đúng ra chính là một chuyện tốt. Thế là sau này cậu sẽ có thể chú tâm hơn vào những việc của cá nhân mình. Chẳng hạn như là Taehyung...
***
Buổi trưa hôm sau, Jungkook trong khi đang loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi ăn trưa thì Park Jimin đột nhiên đi tới. Mà hắn thì lúc nào cũng bày cái tính trẻ con ra với cậu. Lúc nào cũng hù cho cậu sợ chết khiếp."Này, anh đừng có trẻ con như thế chứ?!" Jungkook không buồn cũng chẳng vui. Chỉ khẽ trách móc."Anh làm em giật mình à?" Jimin cười cười."Anh vừa thấy đó thôi.""Thôi được rồi. Lỗi của anh." Hắn gật gù nhận lỗi. Tay cũng đưa lên xoa tóc cậu. "Em đang định ăn cơm trưa đúng không? Đi xuống cantin chúng ta cùng ăn?"Đáng lẽ ra Jungkook đã cự tuyệt. Thế nhưng Park Jimin lại không cho cậu cơ hội đó. Hắn một mạch kéo tay cậu xuống cantin với lí do rằng "Bạn bè không ngồi ăn một bữa cùng nhau coi sao được!"Jungkook bị hắn đặt xuống ghế ngồi, buộc cậu ngồi đối diện hắn, mặt đối mặt dùng cơm. Cũng may hôm nay cậu ăn cơm trễ hơn mọi ngày, dưới cantin cũng đã vắng sạch bóng người."Hôm nay em ăn món gì đấy?" Jimin nhướn người nhìn sang hộp cơm trưa của Jungkook. "Cái đó là cơm cuộn em tự làm sao?"Cậu vừa nhai vừa gật đầu."Cho anh thử một khoanh thôi, nhé?"Jungkook suy nghĩ một lúc lại tiếp tục gật đầu.Jimin được sự cho phép, vui vẻ lấy ra một khoanh cơm từ hộp thức ăn của Jungkook. Ngày trước khi còn học cấp ba, hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy cậu làm cái này mang cho Taehyung. Nhưng bản thân lại chưa