Đã nửa tháng nữa trôi qua, hôm nay từ sáng sớm Taehyung đã có cuộc hẹn với hiệu trưởng của Cheonjae. David, ông là một người ngoại quốc bởi vì Cheonjae có nguồn gốc chính thức từ nước Anh. Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn làm hiệu trưởng ở đây và có thể thấy ông đã làm rất tốt. Từ sau cái hôm đọc tin tức ở trên tạp chí, Taehyung đã luôn suy nghĩ về điều mà David đã đề cập. Công ty của hắn trước nay chưa bao giờ tài trợ cho bất kì một chương trình nào, thế nhưng tài trợ cho Cheonjae cũng đáng để hắn phải lưu tâm.
Không phải do hắn đột nhiên có hứng thú với nghệ thuật. Cũng không phải bởi vì muốn kiếm lợi lộc từ việc này. Chỉ là trước, hắn đã xem Cheonjae như hiện thân thay cho Jungkook. Mà bây giờ cậu đi mất rồi, hắn muốn bù đắp cái gì cũng đều không thể. Cho nên với Cheonjae, Kim Taehyung luôn dành một sự quan tâm đặc biệt và hắn muốn được trở thành nhà tài trợ chính và độc quyền cho kỉ niệm 30 năm Học viện Nghệ thuật Quốc Gia Cheonjae. Việc làm này, cũng có thể xem như nhặt nhạnh chút gì đó còn sót lại. Kim Taehyung không có hi vọng sẽ gặp lại Jungkook nên hắn cũng chỉ có thể làm được như thế.
Đi cùng hắn là Jimin cùng giám đốc bộ phận tài chính của công ty. Cả ba đều được David đón tiếp rất nhiệt tình. Qua buổi trò chuyện giữa bốn người, mà đối thoại chính là Taehyung và David, David tỏ ra rất vui vẻ khi có được một nhà tài trợ lớn như Taehyung. Mà việc hắn ngỏ ý sẽ làm nhà tài trợ độc quyền duy nhất cho sự kiện cũng khiến David và Jimin bất ngờ.
"Tôi có thể hỏi lí do gì đã khiến cậu Kim đây quyết định như vậy?" Ông David nhìn hắn bằng đôi mắt mang nét cười hiền hậu.
"À, không có gì. Chỉ là tôi thực sự thích Cheonjae và tôi rất mong có thể đứng ra tổ chức cho sự kiện rất được mong đợi này của trường."
"Nếu được như vậy thì tốt quá. Danh tiếng công ty tôi cũng đã được nghe qua. Nhưng thật không ngờ có một ngày chúng ta được hợp tác. Hơn nữa tôi cũng không nghĩ đến Kim chủ tịch tuổi trẻ tài cao như vậy."
Kim Taehyung cười có chút khách sáo.
"Thật không dám nhận lời khen này. Mong rằng trong tương lai, chúng ta sẽ hợp tác thật tốt."
Kết thúc buổi gặp mặt bằng cái bắt tay xã giao. Kim Taehyung sau đó cùng Jimin và vị giám đốc tài chính ra về. Park Jimin cùng hắn ngồi chung trên một chiếc xe, bắt đầu trò chuyện.
"Điều gì đã đưa cậu đến quyết định này? Tôi thiết nghĩ không hẳn là do cậu có hứng thú với học viện nghệ thuật đi."
Jimin nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. Quả thực chỉ có người lâu năm bên cạnh hắn, thân với hắn, hiểu rõ hắn mới có thể vấn hắn câu hỏi này.
"Cậu muốn nghe câu trả lời thật sự không?"
Jimin hơi nhíu mày.
"Tất nhiên muốn."
Vậy rồi Taehyung hắn chỉ hơi cúi đầu rồi cười một cách nhẹ nhàng.
"Park Jimin, cậu có còn nhớ trước đây, chính cậu nói với tôi Jungkook ước mơ cái gì không?"
Park Jimin nghe đến đây có hơi bất ngờ. Lâu lắm rồi y mới nghe đến cái tên Jungkook. Mà tại sao bây giờ người nhắc đến cái tên ấy lại là Taehyung? Chẳng phải hắn mới là người đáng ra phải quên cậu đầu tiên hay sao?"Nhớ chứ. Jungkook em ấy ước mơ được múa ballet."Taehyung chỉ khẽ cười rồi tiếp lời Jimin."Vậy cậu có biết ước mơ nhỏ hơn ballet của Jungkook chính là Cheonjae?"Jimin nhất thời bất ngờ. Y không nghĩ có ngày Taehyung sẽ nói ra câu này với mình. Mà cũng hoàn toàn không nghĩ hắn quan tâm đến Jungkook như vậy."Vậy có nghĩa cậu tài trợ cho Cheonjae là vì Jungkook?"Taehyung đan hai tay vào nhau, bình thản gật đầu."Tại sao vậy?""Có nhiều chuyện không kể hết được. Cậu chỉ cần biết như vậy thôi."Jimin nhìn Taehyung, y đột ngột bật cười nhẹ rồi lắc đầu. Kim Taehyung cũng có ngày khiến y cảm thấy tò mò như vậy. Có những điều hắn biết về Jungkook nhưng y lại không. Hoặc ngược lại.Sau đó, để đánh vỡ bầu không khí im lặng trên xe, Jimin đã lên tiếng."Có một câu chuyện về Jungkook và người mà em ấy yêu, cậu có muốn nghe không?"Taehyung khẽ ậm ừ."Cậu kể thì tôi nghe."Trải qua vài giây hồi tưởng lại quá khứ, cuối cùng Jimin cũng mở lời."Jungkook ngay từ đầu đã là người sống hướng nội nhiều hơn. Em ấy ít khi mở lòng với ai và cũng không có nhiều bạn. Nhưng một khi đã yêu ai thì em ấy yêu bằng cả trái tim mình. Cái người được em ấy trao cả trái tim, đó cũng là người yêu em ấy vô tận. Cậu biết không, ngay đến tôi cũng có lúc ghen tị với người con trai đó. Người đó ngày ngày đều được em ấy làm cơm cuộn cho bữa sáng. Buổi trưa được cùng em ấy ăn cơm hộp. Buổi chiều cùng em ấy về nhà. Bất kể là mưa hay nắng, cả hai vẫn cùng nhau. Có hôm mưa rào, cơn mưa rất lớn và ai cũng muốn mau chóng về nhà. Nhưng thay vì gọi một chiếc xe, bọn họ lại cùng nhau đùa giỡn dưới cơn mưa. Jungkook đã cười rất nhiều và sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng em ấy đã khóc. Nhưng lại khóc trong lòng người con trai nọ, được người đó vỗ về." Jimin vừa kể, lại vừa kiềm chế lại cảm xúc của chính mình.Khi mà câu chuyện còn chưa hết thì cánh tay của Jimin bỗng nhiên bị ai đó khẽ chạm vào. Y quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Taehyung trong một bộ dạng vô cùng chật vật. Hắn ôm lấy