Buổi sáng, Jungkook vào bệnh viện thăm mẹ. Mẹ của cậu đã được tiến hành ghép giác mạc, cho đến hiện tại cũng đã tròn một tháng. Hôm nay bác sĩ sẽ tiến hành gỡ băng gạc. Vậy là mẹ sẽ có thể nhìn thấy cậu, đứa con trai duy nhất của bà.
"Jungkook... con trai..." Jeon YooRa không kìm được lòng, giây phút đầu tiên được nhìn thấy Jungkook, bà vội vã ôm cậu vào lòng. Đứa con trai bé bỏng ngày nào, hóa ra khi trưởng thành lại xinh đẹp như vậy. Hơn nữa những việc mà hai năm qua Jungkook đã làm để có được giác mạc phù hợp cho bà, bà đương nhiên biết rất rõ. Năm đó bỏ cậu lại là bà có lỗi. Đáng ra bà nên bằng mọi giá giành lấy quyền nuôi con từ chồng. Nếu đi với bà, biết đâu hiện tại cậu đã thành danh, trở thành một vũ công tài giỏi như ước mơ bấy lâu nay.
"Jungkook, mẹ xin lỗi đã để con phải vất vả đi tìm. Mẹ không tốt."
Jungkook ở trong vòng tay mẹ, ấm áp mà dễ chịu. Cái cảm giác được vỗ về này đối với cậu có bao nhiêu trân quý. Bất kì điều gì cũng không thể đánh đổi.
"Mẹ sao mẹ lại nói như vậy. Chuyện đó qua lâu rồi. Quan trọng rằng hiện tại mắt mẹ đã bình phục." Jungkook giương đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ như bản sao của Jeon YooRa, mà mỉm cười hạnh phúc. "Mẹ mau chóng bình phục. Anh Namjoon nói sẽ tổ chức tiệc thật lớn để ăn mừng."
Mấy ngày sau đó, Kim HeungMan, ba của Namjoon, cũng là người đàn ông năm đó giúp Jeon YooRa thoát khỏi số phận cơ cực mà đưa bà đến Anh và cho bà một chỗ đứng trong Kim gia. Ông đích thân lái xe đưa bà trở về biệt thự, nơi mà bữa tiệc chào đón đã được Namjoon chuẩn bị chu đáo. Jungkook đỡ bà xuống xe, ánh mắt lấp lánh tia vui mừng.
Bữa tiệc sau đó diễn ra rất ấm cúng. Chủ tịch Kim lâu lắm rồi mới lại dùng thời gian ở nhà nhiều như vậy. Jungkook nhìn ông ấy, hay nói đúng hơn là dượng chăm sóc tốt cho mẹ như vậy, trong lòng cậu thực thấy yên tâm.
Nhưng mà thời gian Jungkook còn ở đây hiện tại cũng không nhiều nữa. Mẹ vừa mới từ viện trở về mà cậu lại sắp sửa phải đi. Buổi tối trước ngày về Hàn Quốc, cậu có đến phòng của mẹ. Mỗi lần được gần bà, cậu có thể dẹp bỏ hết thảy mọi sự phiền muộn, mới có thể nói ra tất cả mọi thứ cậu giữ trong lòng. Kể cả chuyện về cái người tên Kim Taehyung trong quá khứ, cậu cũng đã kể cho bà nghe.
"Mẹ, ngày mai con phải quay lại Hàn Quốc rồi."
Jeon YooRa nhìn đứa con trai nhỏ, ánh mắt dịu dàng vuốt vuốt vài sợi tóc lộn xộn trước trán cậu.
"Mẹ nghe nói con đại diện cho trường trở về?"
Jungkook gật đầu.
"Hiện tại mẹ vừa mới hồi phục, con thực không muốn rời khỏi đây." Nét mặt cậu khi nói câu này có một chút không đành lòng. Mi mắt hơi rũ xuống.
"Thằng bé này, 23 tuổi rồi vẫn còn biết làm nũng mẹ."
"Con chỉ muốn bên cạnh mẹ." Jungkook ôm khư khư cánh tay bà.
"Cũng đâu phải không trở về nữa. Nghe Joonie nói con đi 2 tuần?"
"Vâng. Con sẽ cố gắng làm xong việc ở đó. Rồi sẽ lại trở về với mẹ." Jungkook trưng ra nét mặt đáng yêu. Cậu áp má vào cánh tay bà, cười một cách nghịch ngợm.
***Sáng hôm sau Jungkook đã sớm có mặt tại sân bay. Sau khi soát vé, Jungkook ngồi ở phòng chờ chờ đến giờ máy bay cất cánh. Lúc này cậu lấy chiếc bánh sandwich mà người làm ở nhà đã chuẩn bị ra ăn lót dạ. Không cẩn thận, cậu để sốt dính trên quần. Jungkook bối rối không biết xử lí như thế nào, hiện tại tay cũng rất bẩn, không tiện mở vali. Lúc này, một chiếc khăn tay cũng kịp thời xuất hiện trước mặt."Dùng cái của anh này." Christian đứng trước mặt cậu, cười sáng lạn.Jungkook mới đầu có chút bất ngờ. Sau khi định thần lại liền nhận lấy chiếc khăn tay từ người đối diện."Sao anh đến đây?" Cậu nghiêng đầu sang nhìn anh ta.Christian khẽ đá chân vào vali bên cạnh."Anh đi theo em.""Sao chứ?""Anh đi cổ vũ cho em."Jungkook bất ngờ chớp mắt."Ai bảo anh làm như vậy chứ? Em cùng lắm chỉ biểu diễn một tiết mục. Anh không cần khoa trương như vậy."Nói rồi vẻ mặt cậu cũng trở lại bình ổn."Như vậy có gì mà khoa trương. Với lại anh nghe nói em đi hai tuần, sau khi làm công việc xong, em có thể dẫn anh đi chơi không?""Được rồi. Tới lúc đó cùng tính."Máy bay cất cánh lúc bảy giờ sáng Luân Đôn, lúc đáp cánh xuống cũng là chín giờ tối ở Hàn Quốc. Jungkook thuê taxi đến khách sạn trường đã sắp xếp trước, mà Christian cũng theo cậu cùng đi. Anh ta ở phòng bên cạnh phòng khách sạn của cậu. Bề ngoài Jungkook cũng không tỏ ra cái gì đặc biệt, nhưng trong thâm tâm, cậu nhìn sơ cũng có thể biết Christian cố ý đi theo mình.Lúc trước, kì thực cậu đã từng nghĩ sẽ chấp nhận cho Christian theo đuổi. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi. Sau đó cậu cũng không nói ra nên hiện tại mối quan hệ giữa cả hai vẫn giống như thời điểm của hai năm trước. Jungkook vốn nghĩ rằng để quên Kim Taehyung, không nhất thiết phải dùng đến cách gượng ép chính mình yêu người khác. Cậu sợ lại khiến cho người khác bị tổn thương vì mình. Và cậu cũng sợ cái cảm giác khi yêu. Đoạn tình cảm ngày trước e rằng đã quá đủ đau khổ để có thể ám ảnh cậu từ ngày này sang tháng nọ. Mẹ nói rằng cậu nên đối diện với cảm xúc của mình. Đối mặt nhiều sẽ trở nên cứng cáp hơn. Giống như vết thương để gió lâu ngày mau lành hơn là ủ thật kĩ. Cứ giữ khư khư nỗi đau không dám đối diện cũng chỉ khiến cho vết thương ấy ngày càng nghiêm trọng hơn.Sau khi tắm rửa sơ qua, Jungkook bước đến cửa sổ khẽ kéo màn. Màn gió làm bằng lụa, mềm mại kéo đến trên từng tấc da thịt. Jungkook đưa ánh mắt trong trẻo nhìn ra phía xa xăm nơi thành phố ồn ào quen thuộc. Những bảng quảng cáo bằng led trên các tòa nhà cao tầng. Trên bầu trời đôi khi xuất hiện vài