Edit + Beta: Cá Voi Xanh
Ngày edit: 5/9/2021
Số từ: 910 từ
——————————————————
L
úc bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo không tim không phổi ăn bánh bao nhân thịt thì cha bé – Thẩm Uyên đã sắp sụp đổ tới nơi.
Thẩm Uyên không dám về nhà, không dám nói chuyện Tiểu Bảo bị bắt cóc với mọi người trong nhà, bằng không cả nhà sẽ rối tung lên.
Chàng còn sợ hơn, chính là đối mặt với Thu Ngư.
Thẩm Uyên ở lại bộ Hình cả ngày, làm mình bận quắn đít cả lên, cùng thượng thư bộ Hình an bài nhân thủ đi tìm Tiểu Bảo. Thật ra, hầu như đều do thượng thư bộ Hình an bài, bởi vì Thẩm Uyên đã hoảng loạn đến nỗi không có chủ trương gì.
*Tương đương bộ Hình Sự ngày nay.
Mặc dù chàng thoạt nhìn trấn định điềm đạm đấy nhưng nội tâm đã sớm quân lính tan rã, Thẩm Uyên chỉ có thể dùng cách này để ép buộc bản thân bận rộn, dùng bận rộn để áp chế nỗi hoảng loạn trong lòng.
Nhưng Thẩm Uyên không ngờ rằng, Thu Ngư sẽ tìm tới bộ Hình.
Người ta nói mẹ con liên tâm, Tiểu Bảo xảy ra chuyện, sao người làm mẹ là Thu Ngư không cảm nhận được?
Kể từ lúc Thẩm Uyên đưa Tiểu Bảo ra ngoài vào buổi sáng, mí mắt của Thu Ngư cứ giật giật miết.
Nàng tin Thẩm Uyên sẽ chăm lo con trai thật tốt, nhưng trong lòng vẫn luôn bao phủ một linh cảm xấu, cả ngày bồn chồn không yên.
Bên Thẩm lão phu nhân cũng sốt ruột, liên tục phái người tới hỏi xem Tiểu Bảo đã về chưa, ngay cả bà cũng tự mình đến vài lần.
Cứ hoảng hốt chờ đợi từ sáng đến chạng vạng như vậy, Thẩm Uyên còn chưa đưa Tiểu Bảo về, Thu Ngư không thể ngồi yên được nữa, vì vậy nàng quyết định tự mình đi tìm.
Thu Ngư hầu như không bao giờ ra khỏi cửa lớn Thẩm gia, sau khi đi ra ngoài thì hỗn loạn như ruồi nhặng không đầu, gặp nhiều trắc trở ở khắp nơi mới gập ghềnh đi tới bộ Hình.
Khoảnh khắc Thu Ngư nhìn thấy Thẩm Uyên, nàng lập tức biết Tiểu Bảo thật sự đã gặp chuyện. Trong phút chốc, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng vào trái tim, lạnh khiến nàng không ngừng run lên.
Huyết sắc trên mặt Thu Ngư biến mất trong nháy mắt, mặt nàng nhợt nhạt như tờ giấy mỏng, Thẩm Uyên không biết làm sao chỉ biết đứng đó, sững sờ nhìn Thu Ngư, không nói được lời nào.
Nháy mắt tiếp theo, Thu Ngư đột nhiên nhào tới, hai tay siết chặt cánh tay chàng, gần như điên dại hỏi: "Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo ở đâu rồi?!"
Thẩm Uyên chưa bao giờ thấy Thu Ngư tuyệt vọng và bất lực như vậy, khi đấy tim chàng đau như bị dao cứa. Chàng chưa kịp mở miệng, Thu Ngư vì quá lo lắng mà ngất xỉu trong lồng ngực chàng.
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!" Thẩm Uyên hoảng sợ lây gọi Thu Ngư trong lòng ngực, nhất thời cảm giác mình như rơi xuống vực sâu không đáy.
Đúng lúc này, một bộ khoái* xông vào, kích động kêu to: "Thẩm đại nhân! Có manh mối! Có