Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh gặp nhau như thế.
Tham lam, muốn lập tức ôm đối phương vào ngực, rồi lại ăn ý duy trì vẻ mặt kiềm chế, không ai nói lời nào, không ai động đậy, tầm mắt tụ lại một chỗ không xê dịch.
Mãi đến khi mặt trời lùi về sau núi, trong rừng tiếng chim hót xé tan tĩnh lặng, hai người mới không hẹn cùng nhau tỉnh lại, nhịp tim Trần Kiết Nhiên đập liên hồi, nàng cúi thấp đầu, làm bộ thu sách vở, Cố Quỳnh dời ánh mắt, thấp giọng giải thích một câu: "Mình thu dọn rác.
"
Sau đó vội vã đi tới góc phòng lấy chổi, khom lưng, nhanh nhẹn dọn dẹp, hốt rác vào thùng, đi đến xe rác.
Xe rác kia quanh năm bám bẩn, không lau chùi, bám một tầng vết bẩn dày đặc, đen như mực, cũng không nhận rõ là cái gì, dính nhơm nhớp, bóng mỡ, khiến người ta không ngăn được buồn nôn.
Ngay cả Trần Kiết Nhiên ngày trước mỗi ngày tiếp xúc với rác cũng nín thở, nhặt tấm giấy vụn trên đất lót vào mới dám nắm, mà Cố Quỳnh tay không trực tiếp bắt lấy, sau khi hốt hết rác vào thùng, quay qua đổ vào xe, còn không quên dọng dọng mấy cái cho giấy rác dưới đáy rơi sạch.
Cố Quỳnh quay lưng về phía Trần Kiết Nhiên.
Ánh nhìn Trần Kiết Nhiên vẫn rơi trên bóng lưng của cô, không biết Cố Quỳnh có phát hiện hay không.
Nói chung Cố Quỳnh không lưu lại bao lâu, thu dọn xong rác rưởi, hơi hơi gật đầu với Trần Kiết Nhiên, đi ra ngoài.
Lớp học của Trần Kiết Nhiên nằm ở cuối dãy phòng, Cố Quỳnh thu dọn xong, đẩy xe rác tới điểm xử lý rác cách đó mấy trăm mét.
Cơn mưa vừa qua khiến đường đất lầy lội, bùn đen nhão nhoẹt không muốn buông tha cho đôi chân, đi trên đường lại giống như đấu vật, lúc mới tới Trần Kiết Nhiên chưa làm quen còn té lên té xuống vài lần, nàng lo Cố Quỳnh sẽ bị ngã, sắp xếp gọn gàng giáo án vào cặp sách, khoá cửa phòng học, khẩn trương đi theo Cố Quỳnh, nhìn cô chằm chằm, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Quỳnh đi gập ghềnh trắc trở nhưng không té, chỉ là cái xe rác như có người sai khiến, ngẹo trái ngẹo phải, nhiều lần suýt kéo cả người đổ theo, Trần Kiết Nhiên căng thẳng lau vệt mồ hôi trên trán, chạy đến đỡ một tay.
Làm việc quá gấp, không cẩn thận nắm lên mu bàn tay Cố Quỳnh, Cố Quỳnh dừng một chút, không biến sắc, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn.
"
Trần Kiết Nhiên không nói lời nào, hai người cùng nhau đẩy xe rác rời đi.
Lại trầm mặc quay về.
Lúc này Trần Kiết Nhiên mới phát hiện ký túc xá Cố Quỳnh ở ngay sát vách phòng nàng, hai gian nhà ngói liền nhau, kết cấu không khác, đông lạnh hè nóng, ẩm ướt khó chịu, một cái giường nhỏ không tới một mét, dùng ván cũ đóng lên, người nằm trên đó kêu cọt kẹt, Cố Quỳnh quen với cơm ngon áo đẹp ắt không thể ngủ an ổn.
Xuyên qua phòng mái ngói chính là nhà bếp, trước kia ngoại trừ Trần Kiết Nhiên thì những lão sư khác đều là người trong thôn, có nhà có cửa, không ở ký túc xá, nhà bếp xưa nay chỉ có Trần Kiết Nhiên dùng, xem ra sau này là nàng và Cố Quỳnh dùng chung.
Rừng núi hiểm trở không có quán ăn, thức ăn bên ngoài cũng tuyệt đối không thể du nhập vào, quán bán đồ lặt vặt gần trường học nhất, muốn đi cũng phải lội đường núi quanh co áng chừng hơn 6km mới tới nơi, cũng may Trần Kiết Nhiên ăn chay, người trong thôn thường trồng rau tự bán cho nên tuỳ tiện mua một ít rau dưa là có thể sống qua ngày.
Trần Kiết Nhiên ôm bó rau đi ra, cầm lại bồn rửa, ngồi dưới mái hiên chậm rãi nhặt rau -- nơi này không có TV, không có Wifi, tín hiệu di động cũng chập chờn, muốn bao nhiêu vô vị có bấy nhiêu vô vị, thời gian rảnh không có chỗ giải trí, Trần Kiết Nhiên không vội vã, làm cái gì cũng từ tốn.
Vừa mới ngồi xuống, trời quang không bao lâu lại bắt đầu đổ mưa, trong núi không khí ẩm ướt, bệnh cũ tái phát, thả bó rau xuống, nắm tay thành nắm đấm gõ đều đều lên cổ tay phải, vừa lúc Cố Quỳnh cầm ấm nước điện từ trong phòng đi ra, Trần Kiết Nhiên dừng tay, xoay người chỉ chỉ cho cô: "Vòi nước ở trong bếp, chỉ là hệ thống cấp nước trong núi không được tốt, muốn dùng cần phải để lắng cặn, nước trong nồi nhôm là nước sáng nay đã lọc sạch, lấy trong đó dùng là được.
"
"Cảm ơn.
" Cố Quỳnh lướt qua nàng, đi vào bếp, lấy nước xong thì đi ra, thấy Trần Kiết Nhiên nện nện tay, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Rất đau sao?"
"Hả?" Trần Kiết Nhiên ngẩng đầu, cười gượng, thả tay xuống: "Cũng còn tốt, mấy năm qua không làm việc nặng, đã tốt lắm rồi.
"
Vốn là muốn mau chóng lấp liếm đề tài này cho qua, Cố Quỳnh nghe xong, lại nghiệm ra ý tứ khác.
Hiện tại rất đau, trước đây càng đau hơn nhiều.
Có những vết thương cả đời không thể chữa lành.
Cố Quỳnh không hỏi lại, trở về ký túc xá của mình, tiếp theo Trần Kiết Nhiên nghe được âm thanh của bình nước điện.
Trần Kiết Nhiên ngốc nửa ngày, lấy lại bình tĩnh tiếp tục nhặt rau, khẽ than nhẹ, nhỏ đến mức không ai nghe thấy.
Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên lúc này như hai người xa lạ, chỉ còn dư lại một điểm khách sáo thường tình, Trần Kiết Nhiên không hiểu, Cố Quỳnh tới đây làm gì? Tại sao không chữa trị khuôn mặt?
Bác sĩ đã nói, mặt Cố Quỳnh có thể khôi phục như cũ, nhưng Cố Quỳnh lại tình nguyện sống với vết sẹo kia, chạy đến nơi núi non hiểm trở này chịu khổ, đến cùng là tại sao?
Vì nàng sao?
Trong đầu vừa phát ra ý niệm này, lập tức tự cười chính mình.
Làm sao có khả năng?
Chuyện giữa nàng và Cố Quỳnh đã xong, trước kia vốn đã kết thúc, sau đó Trần Kiết Nhiên nói ra như vậy, quyết tuyệt không còn đường lui, lại ra đi không lời từ biệt, trong lòng Cố Quỳnh phải hận nàng đến chết.
Trần Kiết Nhiên trầm tư cười khổ, đột nhiên chung quanh tối sầm, Cố Quỳnh tay chân luống cuống chạy tới, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Cúp điện rồi?" Cố Quỳnh hỏi.
"Không biết, tôi xem một chút.
" Trần Kiết Nhiên lau tay, vào phòng lấy đèn pin ra, đi kiểm tra mạch điện, xem một lúc, nói: "Cầu chì cháy rồi, phỏng chừng công suất ấm nước điện quá lớn, đường dây điện trong trường đã cũ, không chịu được thiết bị điện công suất lớn.
"
"Xin lỗi.
" Cố Quỳnh nói.
"Không có gì, ngày mai xuống núi đến quán Ngũ Kim mua một cái cầu chì mới đổi là được.
" Trần Kiết Nhiên nói: "Tôi còn có nửa bình nước nóng, lấy dùng trước đi.
"
"Vậy còn cậu?"
"Tôi còn phải nấu cơm xào rau, xong rồi nấu thêm là được.
" Trần Kiết Nhiên cười thanh, hai người rơi vào lúng túng.
"Tôi đi lấy nước nóng.
" Trần Kiết Nhiên sờ sờ mũi, trở lại phòng của mình.
Cố Quỳnh dừng ở cửa, không đi vào, yên tĩnh chờ đợi.
Ký túc xá Trần Kiết Nhiên chồng chất vật dụng hằng ngày, có đều mỗi một món đồ đều được xếp gọn gẽ ngay ngắn, nàng là người có nếp sống gọn gàng, cho dù chỉ sống một mình, cũng quét dọn đến sạch sành sanh.
"Đây.
" Trần Kiết Nhiên đưa bình thuỷ lên trao cho Cố Quỳnh.
Loại bình thuỷ kiểu cũ nhất Cố Quỳnh từng thấy,