Lần cuối đến Lâm Uyên kiểm tra, trên đường về, Trần Kiết Nhiên nói muốn đến Tây Triều thăm Cam Ảnh.
Mấy năm qua nàng và Cam Ảnh vẫn luôn giữ liên lạc, Cam Ảnh rất bận, vẫn chưa kết hôn, hành tung bất định, dù Trần Kiết Nhiên muốn gặp cũng không có cơ hội, lúc này nghe nói Cam Ảnh thăng lên chức vụ hành chính, rốt cuộc sinh hoạt ổn định, Trần Kiết Nhiên mới có thể đến gặp cô.
Cảm Ảnh đã gần bốn mươi, mỗi ngày ăn gió nằm sương, da dẻ có chút thô ráp, có điều khuôn mặt có nét trẻ con nên không nhìn ra đúng tuổi, giống như tiểu cô nương, gặp Trần Kiết Nhiên rất vui vẻ, nắm tay, ôm, để Cố Quỳnh vô cùng mất hứng.
Cam Ảnh khiêu khích: "Làm sao, không phục a? Vợ của em là nhờ chị năm đó cứu về, em nên cảm kích chị mới phải, có biết không?"
Chuyện cô nói là năm đó Trần Kiết Nhiên suýt chút nữa bị lừa bán, con ngươi Cố Quỳnh loé lên, nhìn Cam Ảnh với con mắt khác, thật tâm nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm ơn, chị cũng không phải vì em mới cứu người.
" Cam Ảnh vung vung tay: "Chị xem Trần Kiết Nhiên là bạn.
"
Còn nói: "Trần Kiết Nhiên, bây giờ em thật xinh đẹp, nếu không phải hôm nay gặp ở đây, lỡ như đi trên đường chạm mặt, chắc chắn chị không dám nhận em.
"
Nói đến Trần Kiết Nhiên xấu hổ.
Cố Quỳnh vốn dĩ định thuê khách sạn, lại nghe Cam Ảnh nói làm gì có đạo lý đến Tây Triều ngủ khách sạn, nhiệt tình mời hai người ở lại nhà mình, thịnh tình không thể chối từ, thế là đêm đó các nàng ở lại.
Nhà Cam Ảnh rất lớn, một mình nàng ở quá lạnh quá yên tĩnh, Trần Kiết Nhiên hỏi sao ba mẹ không ở chung với cô, Cam Ảnh nói bọn họ sống cùng anh trai, bản thân cô cũng một mình quen rồi, không thích hợp sống với người khác.
"Tìm một người bạn, tháng ngày sau sẽ náo nhiệt hơn chút.
" Trần Kiết Nhiên khuyên giải.
Cam Ảnh tiêu sái xua tay: "Quên đi thôi, chị là người không chịu được cuộc sống ràng buộc.
Có những người trời sinh cần người làm bạn, mà một số khác thì lại hưởng thụ cô độc tự tại, chị chính là vế sau.
"
Vừa dứt lời, di động liền vang lên, cái di động nhìn qua là đã dùng nhiều năm, vô cùng cũ kỹ, loang loang lổ lổ, khả năng cách âm suy giảm, Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh loáng thoáng nghe thấy, là một cô gái.
"Chuyện gì?" Cam Ảnh tức giận nói vào điện thoại.
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Cam Ảnh nghe được sắc mặt ngày càng cứng ngắc, cuối cùng nghiến răng hận không thể nhai trọn đối phương: "Tôi đã nói đêm đó tôi quá say mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm đó không phải cô cũng say rồi sao? Còn muốn thế nào nữa?"
Lại không biết bên kia nói gì, mặt Cam Ảnh có chút đỏ: "Cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm với cô cả đời?"
"! Nói sau đi, còn có bạn tôi ở đây.
" Cam Ảnh cúp điện thoại.
Trần Kiết Nhiên cười cười: "Đối tượng sao?"
Cam Ảnh hàm hồ: "Là bạn học cũ ở trường cảnh sát!"
Trần Kiết Nhiên không nói thêm lời nào, tựa trên người Cố Quỳnh cười trộm, Cố Quỳnh cũng không nhịn được, thầm nghĩ người tên Cam Ảnh này cũng thật thú vị, chẳng trách hai người mười năm không gặp mà quan hệ vẫn tươi mới như bình thường, thế là mang theo ý cười nhắc nhở: "Yêu thích một người phải nhanh chóng nhìn nhận rõ bản thân mình muốn gì, mau mau nắm chặt, đừng để người khác nhanh chân đến trước, đây là kinh nghiệm từng trải.
"
Nói đến Cam Ảnh đăm chiêu.
Ở lại nhà Cam Ảnh hai ngày, Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh muốn trở về trường học, Cam Ảnh đưa các nàng đến trạm tàu điện ngầm, đột nhiên một đồng xu 1 tệ lăn tới bên chân Trần Kiết Nhiên, nàng khom lưng nhặt lên, lúc này cách nàng chừng một mét có một quầy bán hàng rong, một người phụ nữ dẫn theo nam hài chạy tới: "Thật xấu hổ, tiền này là của tôi! "
Trần Kiết Nhiên cười trả tiền xu lại, đi ngang qua tò mò cúi đầu, xem bọn họ muốn mua cái gì, ánh mắt rơi vào gương mặt người bán hàng rong, bước chân đột nhiên dừng lại.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, nếp nhăn ngang dọc trên mặt, nhưng Trần Kiết Nhiên sống cùng hắn mười tám năm, liền nhận ra người này là ai.
Trần Đại Chí.
Trong trí nhớ của Trần Kiết Nhiên, Trần Đại Chí có công việc ổn định, bây giờ làm sao lại lưu lạc đến mức độ này?
"Sao vậy?" Cố Quỳnh hỏi.
"Không có! Không có gì! " Trần Kiết Nhiên hoàn hồn, cười với Cố Quỳnh, mấy người bọn họ tiếp tục hướng về trạm tàu mà đi.
Cố Quỳnh cũng không hỏi nhiều.
Kỳ thực Cố Quỳnh đã sớm nhận ra nam nhân kia là Trần Đại Chí, cũng biết vì sao hắn lưu lạc đến đây.
Năm đó hắn ly hôn với Lương Nhu Khiết, Lương Nhu Khiết không bằng lòng về vấn đề phân chia tài sản nên tới đơn vị của hắn gây náo loạn, ngày đó sự nghiệp Trần Đại Chí đang trên đà thăng tiến, gần như được thăng chức, lại vì Lương Nhu Khiết mà thất bại, mấy năm sau đó không còn cơ hội, hắn lại là nam nhân không có bản lĩnh, không quá mấy năm cấp trên của hắn tham ô hối lộ, hắn thấp cổ bé họng bị lãnh đạo đổ lên lưng, sau đó ngồi tù hai năm, ra tù rồi không còn gì trong tay, tuổi tác cũng lớn, làm qua không ít công việc tạm thời, hiện tại ngồi bên đường bán hàng rong.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, Trần Đại Chí đi đến bước đường này, nói cho cùng đều là hắn tự làm tự chịu.
Cho tới Lương Nhu Khiết, tiêu xài hoang phí, còn sa vào nghiện ngập, bị cảnh sát bắt vì tội buôn bán ma tuý, cuối cùng toà phán tử hình.
Cố Quỳnh không muốn quan tâm.
!
Trần An An thi đại học xong, có kết quả, dĩ nhiên là Trạng nguyên khối khoa học tự nhiên toàn tỉnh, mấy ngày sau khi công bố thành tích, phóng viên gần như dẫm nát ngưỡng cửa nhà Trần Kiết Nhiên, lão sư đồng sự dồn dập chúc mừng, Trần Kiết Nhiên nói lời khiêm tốn, thực tế khoé miệng nhếch đến sau gáy.
Người gặp việc vui tinh thần vui vẻ thoải mái, sau kỳ nghỉ mặt mày hồng hào lên không ít.
Cuối cùng Trần An An đăng ký nguyện vọng vào đại học B, là trường đại học phồn hoa, danh tiếng nhất phương Bắc, nằm ở trung tâm thành phố lớn.
Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh đưa Trần An An nhập học, lúc chia tay, hai mẹ con nhìn nhau, viền mắt đỏ hoe, một lúc lâu, Trần An An mới nói: "Mẹ, cuối cùng con cũng không phụ lòng mẹ khổ cực mấy năm qua.
"
Trần Kiết Nhiên chỉ nhắc nhở nàng chiếu cố bản thân thật tốt, đừng lo lắng chuyện ở nhà, sau đó khóc đến không nói ra lời.
Cố Quỳnh ôm Trần Kiết Nhiên, để nàng tựa vào bả vai mình mà khóc, nói với Trần An An: "Tiểu nha đầu, ở bên ngoài một mình phải biết chăm sóc bản thân, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, đừng quá tiết kiệm, cũng đừng quá lao lực học tập, đừng học theo mấy sinh viên trên báo, áp lực lớn một chút liền tìm đến cái chết, ngẫm lại mẹ con không thể chịu được, dì và mẹ đều là người trưởng thành, nhưng không thể chịu nổi nỗi dằn vặt đó.
"
Trần An An nhướn mày cười hì hì: "Dì Cố, dì lớn tuổi rồi cũng biến thành lải nhải.
"
"Dì sợ con và mẹ giống nhau, đi tới ngõ cụt nghĩ không thông làm chuyện ngốc ngếch.
"
"Dì cứ yên tâm, con đã nghĩ kỹ, nếu học không vào liền thôi học, thi lại một lần là được.
"
Cố Quỳnh chê cười nàng: "Tiểu nha đầu này, không có chí phấn đấu.
"
Kỳ thực các nàng đều biết Trần An An đùa giỡn, từ khi nàng lên cao trung Trần Kiết Nhiên đã không cần phải quản, tất cả đều dựa vào nỗ lực của bản thân, rất nhiều đứa trẻ trải qua giai đoạn này đều không theo kịp bỏ dở, mà Trần An An tự lực cánh sinh ở ký túc xá ba năm thi đậu đại học B, đủ để chứng minh Trần An An giỏi giang hơn người, sau này tiền đồ không thể đo lường.
Sau khi dàn xếp xong cho Trần An An, Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh quay về định cư ở vùng núi Tây Nam.
Năm đó sau khi giải phẫu thành công, Cố Quỳnh vào biên chế, trở thành lão sư dạy Anh ngữ, sau đó người bản địa cũng dần rời đi, trong núi không còn mấy học sinh, trường học sáp nhập vào trường huyện, mấy lão sư lớn tuổi về hưu, Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh theo tới trường tiểu