Người say ngà ngà quả thực rất đẹp, những chi tiết nhỏ Trần Kiết Nhiên không nhớ rõ, chỉ biết toàn bộ hành trình Cố Quỳnh đều ôm nàng, hôn môi nàng.
Trần Kiết Nhiên ôm cổ, vịn vai Cố Quỳnh, ý thức tựa hồ chìm nổi dập dờn trên biển, sóng nước xô nàng phiêu càng xa, đột nhiên một cơn sóng lớn lao tới, nhấn chìm đỉnh đầu, Trần Kiết Nhiên chăm chú ôm không rời, cần cổ ngửa về sau sâu đến tận cùng, một lúc sau miễn cưỡng ngoi lên mặt nước hớp một ngụm không khí.
Trần Kiết Nhiên giống như người gặp nạn lệnh đênh trên biển, mà Cố Quỳnh là cái phao cứu sinh duy nhất, nàng không dám buông tay, chỉ sợ không cẩn thận liền vuột mất, cuối cùng đành chấp nhận chết chìm trong sóng nước mênh mông vô bờ.
Đèn pha lê óng ánh trên đầu, muôn màu muôn sắc lung linh lay động, tựa ảo mộng chưa từng dừng lại.
Một giọt lệ trào ra khỏi khoé mắt, Cố Quỳnh lập tức hôn khô, cảm xúc mãnh liệt nhưng xa lạ này khiến Trần Kiết Nhiên căng thẳng, cuối cùng nước mắt đồng loạt rơi xuống, đuôi mắt đỏ hồng mang theo lệ, nàng như thế lại có sức hút mê người.
Những chuyện xảy ra sau đó Trần Kiết Nhiên không còn lưu lại ấn tượng, chỉ nhớ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Cố Quỳnh thì thầm bên tai: "Mình thích cậu."
Đợi đến lúc Trần Kiết Nhiên tỉnh lại trời đã sáng choang, bên ngoài cửa sổ, mấy con chim nhỏ đậu trên cành cây nhảy nhót xướng ca lanh lảnh.
Đêm qua các nàng ôm nhau ngủ, lúc này đập vào mắt chính là khuôn mặt Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh chưa tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đen dài chạy theo viền mắt, giống như vật trưng bày trong tủ kính.
Trần Kiết Nhiên nổi lên hứng thú, muốn nhân lúc cô chưa tỉnh trêu chọc một chút, ai ngờ bị Cố Quỳnh bắt lấy cổ tay, ánh nhìn giống như diều hâu săn mồi, cười khanh khách, kéo Trần Kiết Nhiên vào ngực, kề sát vành tai trầm giọng, nói: "Muốn làm gì đây?"
Ánh mắt di chuyển xuống một chút, sau gáy Trần Kiết Nhiên lưu một vệt đỏ, là dấu vết đêm qua Cố Quỳnh để lại.
Tâm trạng thật tốt, Cố Quỳnh sờ sờ dấu đỏ, lại nhẹ nhàng nặn nặn dái tai Trần Kiết Nhiên: "Dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một chút?"
Mặt Trần Kiết Nhiên nóng đến lợi hại, nhu nhu nói: "Mình...Mình muốn làm bữa sáng cho cậu..."
Dứt lời, rời khỏi vòng tay Cố Quỳnh muốn ra phòng bếp, phát hiện trên người trần như nhộng, lại nhớ đến cuộc mây mưa đêm qua, hai má càng nóng, do dự không biết phải nói thế nào.
Cố Quỳnh nhìn thấu điều nàng lo lắng, cười không đứng đắn, nói: "Sợ cái gì, rèm cửa là do mình kéo, mọi thứ chỉ mình nhìn thấy, hơn nữa..."
Cố Quỳnh thấp giọng, câu cuối ám muội không nói ra, càng khiến người ta thêm ngượng ngùng liên tưởng, Trần Kiết Nhiên không dám nhìn cô, nàng kéo tấm khăn tắm lớn, xoay trở trong chăn, sau đó cầm quần áo vội vã vào phòng tắm.
Thay đồ xong, Trần Kiết Nhiên đi tới phòng bếp, chỉ chốc lát, bên ngoài truyền vào âm thanh đánh trứng đều đều, Cố Quỳnh dùng tay đỡ gáy, thảnh thơi suy nghĩ, những ngày tháng sau này tiếp tục như thế cũng không tệ, vừa có người ôm ngủ lại ấm dạ dày, nhất cử lưỡng tiện.
Tư vị đêm qua rất đáng để thưởng thức, đừng chỉ nhìn bề ngoài Trần Kiết Nhiên không mấy khả ái, bên trong có bao nhiêu mềm mại, người khác làm sao có thể hiểu.
Vừa nghĩ đến tư vị thân xác Trần Kiết Nhiên chỉ thuộc về mình, nội tâm Cố Quỳnh mềm mại, cười đắc ý rời giường.
Tới tủ quần áo tiện tay lấy một chiếc váy ngủ rộng rãi mặc vào người, bước chân đi đến phòng bếp, luồn tay ôm Trần Kiết Nhiên từ phía sau, cằm lót lên bả vai thon gầy, hôn lên vành tai, hít một hơi thật sâu: "Thật là thơm."
Cũng không biết Cố Quỳnh nói Trần Kiết Nhiên thơm, hay nói trứng rán.
Trần Kiết Nhiên vẫn chưa quen với việc gần gũi thân mật, bị Cố Quỳnh doạ, hai tay run lên, sau đó nhanh chóng thu hồi bình tĩnh.
Nàng dùng cùi chỏ nhẹ khều cô một cái, đỏ mặt nói: "Buông mình ra, trứng gà...Rán hỏng mất..."
"Không!" Cố Quỳnh nắm chặt cổ tay: "Mình muốn ôm cậu, không chỉ hôm nay, mà sau này mỗi ngày đều muốn ôm cậu, chờ cậu làm bữa sáng trong vòng tay mình."
Vành tai ấm nóng, Trần Kiết Nhiên dịu ngoan gật đầu: "Vậy sau này mỗi ngày mình đều chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Cố Quỳnh nghiêng mặt hôn lên má nàng: "Đúng là tiểu tức phụ ngoan hiền."
Lại hỏi: "Tối qua không tồi chứ?"
Không chờ Trần Kiết Nhiên mở miệng, Cố Quỳnh tự mình nói trước: "Mình cảm thấy rất được, hận không thể đè cậu lên bếp làm thêm lần nữa."
Trần Kiết Nhiên vừa nghe, phút chốc mặt đỏ đến mang tai, không dám nhìn Cố Quỳnh, chỉ gật gật.
Trần Kiết Nhiên thuộc tuýp con gái truyền thống, nữ tính dịu dàng, ngoan ngoãn.
Đối với người mình thích, nàng không cách nào phản kháng, nàng nghe người ta nói, chuyện như vậy chỉ có thể làm cùng người mình yêu thương nhất, trao thân, cũng là trao trái tim, cả đời thuận theo người đó.
Cái này gọi là, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.
Vì vậy qua một đêm, ánh mắt Trần Kiết Nhiên nhìn Cố Quỳnh liền thay đổi.
Thời điểm một cô gái động tâm, xem người kia là người quan trọng nhất trong cuộc sống, cùng cô làm chuyện thân mật, sau khi ma sát da thịt, e lệ xen lẫn vui sướng, viền mắt đầy nước, má hồng xấu hổ.
Lại như búp hoa mới nở, giọt sương đọng trên cánh hoa, dưới ánh mặt trời rạng ngời, rực rỡ.
Ăn sáng xong, Trần Kiết Nhiên thu thập chén dĩa, Cố Quỳnh muốn giúp nhưng nàng không cho, bảo cô vào phòng khách xem ti vi.
Đối với Trần Kiết Nhiên, đôi tay trắng trẻo kia làm sao có thể dùng để làm việc nhà, nàng không nỡ nhìn Cố Quỳnh mệt nhọc.
Cố Quỳnh yên tâm rót cho mình chén trà, thảnh thơi đi tới sô pha, xem xong bản tin buổi sáng, vừa lúc Trần Kiết Nhiên hoàn thành dọn dẹp, Cố Quỳnh vỗ vỗ vào bên cạnh, ra hiệu nàng đi đến, Trần Kiết Nhiên cầm chùm chìa khoá, nói: "Mình phải về."
Cố Quỳnh thay đổi ánh mắt: "Sao vội như vậy?"
"Tối qua mình không về, lại không nói với người nhà một tiếng, nói không chừng ba mẹ và Tử Oánh sẽ sốt ruột." Trần Kiết Nhiên vừa xỏ giày vừa đáp.
"Vậy khi nào cậu mới đến?" Cố Quỳnh biểu tình không vui.
Trần Kiết Nhiên thấy Cố Quỳnh không cao hứng, cười hiền: "Ngày mai đi, ngày mai mình nói chuyện với ba mẹ rồi, liền có thể đến nhà cậu thường xuyên."
Các nàng vừa xác nhận mối quan hệ, đương nhiên Cố Quỳnh không hi vọng Trần Kiết Nhiên về nhà, muốn một ngày 24 giờ bên nhau.
Thế nhưng cũng không thể quá gấp gáp, đành cưỡng chế khó chịu, bất đắc dĩ đi tới, hôn Trần Kiết Nhiên một lúc, vuốt cổ nàng, căn dặn: "Ngày mai cậu nhớ đến sớm một chút, đừng để mình đợi quá lâu."
Trần Kiết Nhiên gật đầu, để mặc cho Cố Quỳnh hôn, Cố Quỳnh lưu luyến thở dài: "Cậu về rồi, đêm nay chăn đơn gối chiếc nhất định khó ngủ."
"Thật không?"
Cố Quỳnh nhíu mày, cười gian manh: "Nếu đêm nay mình không mơ thấy cậu, ngày mai cậu tới, mình sẽ trừng phạt tới nơi tới chốn."
Trần Kiết Nhiên nghe Cố Quỳnh nói, cười đến không thấy mặt trời.
...
Sau khi về nhà, người nên đi làm cũng đã đi làm, người cần đánh bài cũng đã rời đi, căn bản không ai quan tâm vì sao đêm qua nàng không về.
Trần Kiết Nhiên không tránh khỏi mấy phần thất lạc, nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.
Trên người vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua, nàng khom lưng kéo cái rương dưới gầm giường ra, tìm quần áo sạch.
Đột nhiên, phía sau tryền đến âm thanh kẽo kẹt, Trần Kiết Nhiên quay đầu, là Trần Tử Oánh mở cửa phòng bước ra.
Trần Kiết Nhiên an tâm, vừa tìm quần áo, vừa lên tiếng hỏi: "Tử Oánh, thì ra em ở nhà, chị còn tưởng không có ai."
Nàng quay lưng, không phát hiện Trần Tử Oánh từng bước từng bước đến gần, sắc mặt âm trầm, trầm giọng chất vấn: "Tối qua chị đi đâu? Tại sao không về?"
"Chị..." Trần Kiết Nhiên hoảng hốt, tùy tiện mượn cớ: "Chị ở lại nhà đồng học."
"Đồng học nào? Sao xưa nay chưa từng nghe nói, chị có một người bạn thân đến nỗi có thể ở lại qua đêm?"
Trần Kiết Nhiên ngập ngừng: "Là...Là người bạn thân...Mới kết giao không lâu..."
Nàng chột dạ cúi đầu, mái tóc trượt khỏi bả vai, dấu vết trên cổ đánh vào tầm mắt Trần Tử Oánh.
Con ngươi nhất thời sung huyết, Trần Tử Oánh tiến lên nắm lấy vai áo Trần Kiết Nhiên, xoay người nữ sinh trở lại: "Chị qua đêm ở nhà Cố Quỳnh có đúng không?"
Trần Tử Oánh luôn không thích Cố Quỳnh, nàng nhiều lần khuyên Trần Kiết Nhiên tránh xa cô ta, Trần Kiết Nhiên không muốn chị em xung đột chỉ đành giả bộ đáp ứng, lén lút duy trì mối quan hệ không để Trần Tử Oánh phát hiện.
Bây giờ bị em gái vạch trần, Trần Kiết Nhiên lúng túng không thể trả lời.
Điều này khiến Trần Tử Oánh càng thêm khẳng định điều nàng nghi ngờ là đúng, tròng mắt đỏ đến đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, nàng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Trần Kiết Nhiên, ánh mắt lạnh như băng: "Con khốn Cố Quỳnh đã làm gì chị?"
Trần Kiết Nhiên bị nàng doạ sợ, tay còn lại chống đỡ trên giường, cổ tay rất đau, hoảng hốt: "Không có...Không làm gì hết...Tử Oánh, em đừng giận, buông tay chị ra, bình tĩnh một chút có được không?"
"Con mẹ nó bình tĩnh cái rắm!" Trần Tử Oánh gầm lên, thẳng lưng, đá một cước vào sạp giường, cái giường nhỏ không đủ sức chống đỡ lập tức sập xuống.
Một tiếng "Ầm ầm" vang lên! Trần Kiết Nhiên bạt hồn đứng yên tại chỗ.
Trần Kiết Nhiên không biết Trần Tử Oánh bị làm sao, từ trước đến nay nàng luôn là nữ sinh nhã nhặn lễ phép, tại sao đột nhiên nổi trận lôi đình, nói lời thô tục, đôi con ngươi đỏ rực mất hết lí trí, Trần Kiết Nhiên đứng co ro sát tường, Trần Tử Oánh lao tới nắm chặt cổ áo, lôi đi.
Nàng hùng hổ kéo Trần Kiết Nhiên đến toilet, chỉ vào dấu vết trên cổ, hô lớn: "Thế này gọi là không làm gì? Trần Kiết Nhiên! trước khi nói dối thì nên soi gương, còn dám nói không có?"
Bị em gái nắm cổ áo chọc thủng lời nói dối, Trần Kiết Nhiên xấu hổ lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Vào lúc này nàng không còn gì để biện giải, chỉ biết nắm lấy cánh tay Trần Tử Oánh khổ sở van cầu: "Đừng...Đừng nói nữa, Tử Oánh chị xin em đừng nói nữa..."
"Vừa thi đại học xong đã vội vã đến thế, chị nhịn không nổi sao? Ra ngoài lêu lổng, quên lối về! Chị có biết đêm qua tôi đợi chị một đêm, chỉ sợ chị xảy ra chuyện hay không? Trần Kiết Nhiên, chị đúng là một người chị tốt, một tấm gương đáng để tôi học tập!"
Trần Tử Oánh kéo Trần Kiết Nhiên như xách một con gà, tay còn lại chăm chú dúi dúi vào dấu vết trên cổ, hận không thể xoá sạch.
Cổ Trần Kiết Nhiên bị nàng xoa đến nóng đỏ, giãy dụa khóc lóc van xin: "Tử Oánh, đừng như vậy...Em bình tĩnh đi...Chị sai rồi...Là chị sai rồi..."
Trần Kiết Nhiên không hề biết khí lực của nàng lớn đến vậy, Trần Tử Oánh trước giờ ôn nhuyễn, chân yếu tay mềm, nhưng hiện tại, Trần Kiết Nhiên như con gà nhỏ trong tay nàng, căn bản không thể trốn thoát.
Rốt cuộc tiếng khóc cũng thành công gọi một điểm lý trí quay về, ánh mắt dần dần thanh minh, nàng phát hiện mặt mày Trần Kiết Nhiên tái xanh, thần sắc mê man, dấu vết sau gáy đỏ chót, tay run run, thả Trần Kiết Nhiên ra, hoảng hốt xin lỗi: "Chị...Xin Lỗi, em...Em không cố ý làm tổn thương chị...Em...Em đáng chết!" Nàng cắn răng, tự giáng lên mặt mình một cái tát.
Còn muốn bồi thêm một cái, Trần Kiết Nhiên đã ngăn cản: "Tử Oánh! Chị không trách em..."
Trần Tử Oánh nhìn chị gái ôm chặt cánh tay mình, khóc đến mặt đầy nước mắt, cần cổ bị nàng xoa đến đỏ rực, dáng dấp cực kỳ chật vật, trong lòng bi thương, khóc lớn: "Chị...Em có lỗi với chị...Là em bảo vệ chị không tốt..."
Tiếng khóc nỉ non xé lòng, nội tâm chất chứa vô vàn đau thương, Trần Kiết Nhiên rối tinh rối mù, mọi trách cứ đều ném ra xa, nàng ôm Trần Tử Oánh, vỗ vỗ trên lưng: "Nha đầu ngốc, nói bậy cái gì vậy, chị có thể thuận lợi thi đại học, không phải đều nhờ có em sao."
Năm đó thành tích của Trần Kiết Nhiên rất kém, mẹ Trần suýt chút nữa không cho nàng học cao trung, là Trần Tử Oánh tranh thủ thời gian phụ đạo cho nàng, nên Trần Kiết Nhiên mới có thể thi đậu vào trường danh tiếng, Trần Kiết Nhiên vẫn luôn cảm kích.
Có điều, chuyện Trần Tử Oánh nhắc đến không phải việc này.
Lời trong lòng không thể nói ra, Trần Tử Oánh chỉ biết ôm Trần Kiết Nhiên mà khóc, nói đứt quãng: "Em không bảo vệ được chị."
Nàng khóc đến tan nát cõi lòng, Trần Kiết Nhiên đau xót, ôm nàng nhưng không biết phải làm sao.
Trần Tử Oánh phát tiết xong rồi, lúc này đọng lại bi phẫn, dần dần ngừng khóc, Trần Kiết Nhiên ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
Trần Tử Oánh nắm chặt tay Trần Kiết Nhiên, van nài: "Chị, Cố Quỳnh là tên lừa gạt, chị và cô ta sẽ không có kết quả tốt, nghe em, rời xa cô ta."
"Em biết những năm qua chị rất cực khổ, nhưng hãy cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi, không phải chị muốn thi vào trường Đại học sư phạm ở Lâm Uyên sao? Em đã nghĩ kỹ rồi, em cũng thi vào đó, Lân Uyên Cách Tây Triều hơn một ngàn km, mẹ không quản được, đến lúc đó chỉ có hai chúng ta, em nhất định chăm sóc chị thật tốt, chị đừng lui tới với Cố Quỳnh nữa! Coi như em xin chị có được không!"
"Sao em có thể thi vào Đại học Lâm Sư?" Trần Kiết Nhiên kinh ngạc đến ngây người: "Tử Oánh, thành tích của em tốt như vậy, không phải vẫn luôn muốn thi vào Đại học B sao? Em...Em chớ có nói hươu nói vượn, đây là việc trọng đại, liên quan đến tiền đồ sau này, đừng hành động theo cảm tính!"
"Em không hành động theo cảm tính!" Trần Tử Oánh khẳng định: "Em đã sớm nghĩ kỹ, muốn học chung trường với chị, chị tránh xa Cố Quỳnh ra đi! Lẽ nào chị nhịn không nổi, không thể thiếu hơi cô ta hay sao?"
Câu nói sau cùng thật sự làm Trần Kiết Nhiên cảm thấy nhục nhã, mặt mày lúc trắng lúc xanh, nội tâm xen lẫn giận dữ và xấu hổ, đôi môi run run.
Trần Tử Oánh biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Chị, em không đúng, là em nói sai, đương nhiên chị không phải người như vậy, chị chớ để trong lòng, em biết, là Cố Quỳnh, đều là cô ta dùng lời chót lưỡi đầu môi lừa chị! Chị, chị nói gì với em đi..."
Trần Kiết Nhiên bi thương nhìn Trần Tử Oánh, cúi đầu gạt nước mắt, miễn cưỡng cười, sờ sờ đầu nàng, nói: "Tử Oánh, chị biết em muốn tốt cho chị."
Sắc mặt Trần Tử Oánh khẽ kinh hỉ, lại nghe Trần Kiết Nhiên nói: "Nhưng chị...Chị thật sự rất thích Cố Quỳnh..."
"Ấn tượng về Cố Quỳnh trong em không được tốt, vì lẽ đó em không hiểu, kỳ thực Cố Quỳnh...Là một người rất rất tốt, sẽ đau lòng thay chị, lại ôn nhu kiên trì, biết tay chị nhiễm trùng, liền cố ý tìm thuốc, lo lắng khi da chị nứt, có thứ gì tốt đều cho chị...Chị biết, những việc này đối với em không là gì, nhưng mà, Tử Oánh, từ nhỏ em đã xinh đẹp ưu tú, ba mẹ lão sư yêu quý em, mọi người thích làm bạn với em, đối với em những việc này chỉ là việc nhỏ không đáng kể, nhưng chị...Chị cũng muốn..."
Trần Kiết Nhiên nghẹn ngào: "Chị cũng muốn có người thích mình a..."
"Ngoại trừ Cố Quỳnh, còn ai sẽ tốt với chị đây?" Trần Kiết Nhiên cười cay đắng: "Sau này, chị không mơ sẽ gặp được một người như vậy nữa."
Trần Tử Oánh nghe xong, vòm miệng vừa khô vừa đắng: "Bất kể những việc cô ta làm đều là giả, chị cũng mặc kệ sao?"
"Làm sao có thể là giả?" Trần Kiết Nhiên phản đối: "Loại người như chị, có gì đáng giá? Tại sao Cố Quỳnh phải lãng phí công sức gạt chị cơ chứ?" Trần Kiết Nhiên cảm thấy hoang đường, cười nhạt: "Không đáng."
Trần Tử Oánh mở to hai mắt, cắn răng: "Được, coi như Cố Quỳnh không lừa chị, hiện giờ thật sự thích chị, nhưng sau này thì sao? Cô ta là con nhà giàu, nói không chừng rất nhanh sẽ ra nước ngoài, đến lúc đó chị phải làm sao?"
"Chị sẽ chờ!" Trần Kiết Nhiên kiên định đáp lời: "Năm năm cũng tốt, mười năm cũng được, chị chờ Cố Quỳnh quay về"
Trần Kiết Nhiên rất đơn thuần, nàng nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhau, cho dù cách xa vạn thủy thiên sơn, trái tim đều hướng về một chỗ, chờ Cố Quỳnh trở về, đến lúc đó hai người sẽ quây quần ngày đêm, bình yên sống hết đời.
"Nếu cả đời này cô ta cũng không trở lại?"
"Chị sẽ chờ cô ấy cả đời."
Tuy nàng nói như vậy, nhưng căn bản không tin, giả như thật sự có ngày đó, Trần Kiết Nhiên sẽ tìm đến quốc gia Cố Quỳnh đang sống, ngôn ngữ nàng có thể học.
Ăn, mặc, nơi ở, đi lại, đều nguyện ý thích ứng, đối với nàng, ở đâu có Cố Quỳnh, ở đó chính là nhà.
Trần Tử Oánh thấy nàng mê muội mất khôn, nụ cười mang theo lạnh lẽo, lặp lại một lần: "Chờ cô ta cả đời..."
"Chị, nói vậy là chị muốn sống cùng Cố Quỳnh đến hết đời?"
Trần Kiết Nhiên gật đầu, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt không thể che dấu hạnh phúc.
Trên mặt Trần Tử Oánh né qua một tia hung tàn, làm như không có chuyện gì, cười nói: "Được a, vậy chúc hai người cả đời an ổn."
Trần Kiết Nhiên đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không hiểu thâm ý trong lời nói, cảm thấy Trần Tử Oánh thật lòng chúc phúc, vui vẻ kéo tay nàng, căn dặn tuyệt đối không được nói cho ba mẹ.
"Chị yên tâm, đánh chết em cũng không nói." Trần Tử Oánh trấn tĩnh chị gái.
...
Trần Kiết Nhiên trải qua quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời.
Thì ra là nàng lo xa, ba mẹ Trần không quan tâm nàng đi đâu, chơi với ai, thậm chí nàng không về, Lương Nhu Khiết càng mừng rỡ ung dung, thế là Trần Kiết Nhiên xếp vài món đồ, chuyển đến nhà Cố Quỳnh sống.
Trần Kiết Nhiên chỉ có vài bộ quần áo, mang theo hai cái khăn lông, bàn chải đánh răng, cộng thêm một đôi dép, ngoài ra không còn gì khác.
Trần Kiết Nhiên là người tự giác, biết nơi này không phải nhà mình, vẫn luôn sắp xếp mọi thứ như cũ, cất gọn đồ của nàng vào góc khuất, người không chú ý sẽ không phát hiện.
Từ ngày Trần Kiết Nhiên chuyển đến, cuộc sống của Cố Quỳnh thoải mái hơn nhiều, sớm đã chán ngán cơm tiệm, giờ đây thực đơn mỗi ngày đều thay đổi, những món ăn sử dụng ít gia vị, đa số giữ lại vị ngon nguyên bản, rất hợp khẩu vị Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh đối xử với Trần Kiết Nhiên không tệ, phương diện ăn ở không hề bạc đãi nàng, bên nhau một thời gian, khí sắc Trần Kiết Nhiên tốt lên không ít, tuổi mười tám đôi mươi phơi phới, gương mặt nở nang ưa nhìn, có chút cảm giác thanh tú.
Cố Quỳnh càng nhìn càng yêu thích, lúc xem ti vi cũng phải ôm trọn nữ sinh, sờ sờ mặt nàng, lại xoa bóp vành tai, bàn tay không an phận luồn vào cổ áo sau đó thuận thế đè người xuống...
Cố Quỳnh cái gì cũng tốt, chỉ là ý muốn sở hữu quá mạnh, các nàng ở cùng một chỗ, mọi chuyện đều phải do cô định đoạt, không tránh khỏi có lúc lơ là ý nghĩ của Trần Kiết Nhiên.
Cũng may tính cách Trần Kiết Nhiên nhu thuận, rất nhiều chuyện trong mắt nàng là việc nhỏ, nàng cười cười cho qua, không mấy để ý.
Đối với Trần Kiết Nhiên, hai người yêu nhau phải biết nhường nhịn, nào có người thập toàn thập mỹ? Ai cũng có điểm khiếm khuyết, dần dần sẽ quen thôi.
Về phương diện kia Cố Quỳnh có rất nhiều chiêu trò, muốn cùng Trần Kiết Nhiên thử qua phương pháp mới mẻ, đôi khi nàng không đủ sức chống đỡ, ngày hôm sau mỗi nơi một vết bầm, Cố Quỳnh hối hận, nắm rượu thuốc trong tay xoa xoa vết thương, cô thở dài: "Ngốc, sao không nói mình dừng lại?"
Trần Kiết Nhiên nằm nhoài, hưởng thụ cảm giác mát xa, cười ôn hoà: "Vẫn còn tốt, không đến nỗi nào."
Cố Quỳnh chợt nhớ, cô chưa từng nghe Trần Kiết Nhiên kêu đau.
Lúc trước tay nàng nhiễm trùng sinh mủ, cũng không một tiếng than van.
"Kiết Nhiên, không phải cậu không biết đau đấy chứ?" Cố Quỳnh hỏi đến khuyếch đại.
Trần Kiết Nhiên cười cười, hơi híp mắt lại, không nói gì.
Cơ thể khoẻ mạnh, không đau không bệnh, làm sao có thể không biết đau? Chỉ là từ nhỏ thống khổ quen rồi, vì vậy sức chịu đựng so với người thường càng cao hơn một chút.
Phần lớn thời gian bên cạnh Cố Quỳnh đều rất tốt, Cố Quỳnh ôn nhu, quan tâm nàng có đau hay không, Trần Kiết Nhiên không muốn cô tự trách.
Hơn nữa, cùng nhau thân mật như vậy, Trần Kiết Nhiên mới có cảm giác được yêu.
Nàng thầm nghĩ ông trời có mắt, đối xử với mình không tệ, cho nàng có cơ hội gặp được người yêu mình từ rất sớm, Trần Kiết Nhiên muốn báo đáp tâm ý, vì thế Cố Quỳnh muốn làm gì nàng luôn đồng ý, không thể phản kháng cũng không muốn phản kháng, nàng muốn dành cho Cố Quỳnh tất cả những điều tốt đẹp nhất --- tuy rằng thứ tốt nhất mà nàng có cũng không đáng là gì.
Trong chuyện tình cảm, Cố Quỳnh là người ngọt ngào, có lúc cầm tập thơ tình du du đọc cho Trần Kiết Nhiên nghe, có lúc mang về cho nàng một bó hoa, hoa Hồng, Bách Hợp, Uất Kim Cương.
Lần đầu tiên nhận hoa, hai mắt Trần Kiết Nhiên phát sáng, nàng cẩn thận cắm vào bình, hướng chóp mũi tới gần, vui mừng: "Thơm quá a."
Cố Quỳnh chôn đầu vào cổ nàng