Cố Quỳnh chật vật né tránh, túi đồ văng ra đáp trên tường rào phía sau lưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy váy áo rải rác trên đất, nhuộm màu nước bẩn.
"A Nhiên, mình..." Cố Quỳnh nhìn viền mắt người đối diện ửng đỏ, biết nàng đã hiểu lầm.
Cố Quỳnh không cân nhắc về cảm nhận của Trần Kiết Nhiên, bắt gặp hình ảnh nàng nhìn bộ váy áo bên trong tủ kính vẻ mặt đầy hâm mộ, nhất định nàng rất thích bộ đồ này.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ Trần Kiết Nhiên hoảng hốt chạy đi, không dám ngẩng đầu.
Lúc đó, Cố Quỳnh rối loạn, cảm thấy đau lòng, ngoài ra không nghĩ được gì khác.
Thậm chí cô đến đây với tâm thái chờ mong, Trần Kiết Nhiên thấy món quà này vẻ mặt sẽ thế nào? Không chừng sẽ có một chút cảm động, dần dần tin tưởng, rằng Cố Quỳnh thực sự thật tâm?
Nhưng người trước mắt hoàn toàn trái ngược, biểu tình quật cường oan ức, trong mắt bi phẫn không nói nên lời, đôi môi mím chặt.
Cố Quỳnh biết, cô đã phạm sai lầm.
Thoáng nhìn Trần Kiết Nhiên có vẻ dễ bị ức hiếp, thực tế trái tim nàng mạnh mẽ hơn bất kì ai.
Năm đó có nàng bên cạnh, đêm đêm thường nghe nàng thủ thỉ "Không phải thứ của mình, không thể muốn", Cố Quỳnh nhớ lại, vì sao ngày ấy cô tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, là bởi vì nàng không nhận những thứ khác.
Hoa rồi sẽ héo tàn, cuối cùng thuộc về bùn đất, hơn nữa sau khi nhận cũng dùng để trưng bày trong phòng ăn, phòng khách, chung quy vẫn là của Cố Quỳnh.
Vì thế nàng mới thoải mái tiếp nhận.
Năm đó Trần Kiết Nhiên toàn tâm toàn ý với cô, nhưng điểm tính cách này chưa từng thay đổi, nàng vừa có được Cố Quỳnh, vừa bảo vệ được lẽ sống của mình.
Đáng tiếc xưa nay Cố Quỳnh không dụng tâm tìm hiểu về nàng, vênh vang đắc ý sử dụng chiêu trò mẹo vặt vô tâm, cho rằng như thế sẽ thành công thu phục nàng một lần nữa.
Cố Quỳnh đã quên, Trần Kiết Nhiên sớm không phải thiếu nữ mười tám ngây thơ.
19 tuổi nàng dốc sức dấn thân vào trường đời, lòng người dễ đổi là chuyện không xa lạ!
Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên, một người đứng ngoài cửa, một người đứng trong nhà.
Thị lực Cố Quỳnh rất tốt, có thể thấy rõ trong mắt đối phương ngập tràn hơi nước cùng với sương mù, đáy mắt ôm nỗi hận.
Hận thù không hề che giấu, nghiến răng trợn mắt, nhất thời Cố Quỳnh không thể chịu đựng.
Người trước mặt cô là Trần kiết Nhiên sao? Lúc trước nàng sẽ không nhìn cô như vậy, đáy mắt vĩnh viễn ấm nóng, nhiệt khí ồ ạt không vơi.
Cố Quỳnh khom lưng, nhặt váy áo và túi giấy lên, cô cúi thấp đầu, chăm chú nhìn túi giấy trong tay, tóc dài theo gió rải rác sau vai, dáng người thẳng tắp, xem ra tinh thần có vài tia sa sút.
Cố Quỳnh trầm thấp tự giễu, thành khẩn xin lỗi: "A Nhiên, xin lỗi, mình không cố ý chọc giận cậu.
Chỉ là..."
"Chỉ là mình tự cho bản thân thông minh, nghĩ rằng cậu sẽ vui khi nhận bộ váy áo này."
Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu hối hận, phi thường cảm động.
Trần kiết Nhiên lạnh lùng: "Cô tránh xa tôi, tôi càng vui vẻ."
"Nhưng mà...Cách cậu càng xa, trong lòng mình càng dày vò." Cố Quỳnh thống khổ tựa vào vách cửa: "A Nhiên, năm năm qua không có cậu bên cạnh, mình...Mình nhận ra mình thật sự không thể không có cậu."
"Mắc mớ gì đến tôi?" Biểu tình trên mặt Trần Kiết Nhiên tựa nghe chuyện kì dị: "Cố tiểu thư, mong cô nhớ rõ, lúc trước người nói chia tay là cô, người chủ động rời đi cũng là cô, người nói xưa nay chưa từng yêu thích tôi cũng là cô, bây giờ cô làm thế này cho ai xem? Người không biết không chừng còn tưởng rằng năm đó cô mới là người bị vứt bỏ."
Có mấy lời nén trong lòng cũng đến lúc bùng phát, cố gắng đến đâu khẩu khí không thể mãi bình thản, dù là Trần Kiết Nhiên tính cách không tranh với đời, luôn tự nhủ với bản thân phải làm việc tốt, giúp đời giúp người, chuyện gì qua rồi thì thôi, không cần thiết nhắc tới làm gì, chẳng những không đổi được một cái gật đầu đồng tình, mà chỉ khiến người ta phiền chán.
Trần Kiết Nhiên là người bị vứt bỏ còn không ai oán, trái lại kẻ bạc bẽo như Cố Quỳnh lại lăn qua lộn lại nhấc lên, rốt cuộc Trần Kiết Nhiên đạt đến giới hạn, bạo phát oán giận mỉa mai.
"Cố Quỳnh, làm sao cô còn mặt mũi nhắc tới chuyện này với tôi? Cô chưa từng đề cập năm đó tôi có bao nhiêu uất ức, trái lại còn muốn thu phục? Cô cho rằng tôi là kẻ ngu si? Cảm thấy kẻ như tôi còn ngốc hơn chữ ngốc, tin cô một lần thì sẽ có lần thứ hai sao? Cô..."
Trần Kiết Nhiên muốn nói, cô có biết năm năm qua tôi phải khổ sở thế nào mới có thể vượt qua được hay không? Chung quy không nói ra.
Đoạn cuối của câu nói không liên quan đến Cố Quỳnh, sau khi chia tay, hết thảy chuyện của nàng đều không can hệ đến cô, không thể đổ lên đầu Cố Quỳnh được.
"Mình..." Cố Quỳnh á khẩu không thể phản bác.
Phản bác thế nào? Trần Kiết Nhiên không có nửa câu khuếch đại, mỗi một câu đều là thuật lại chuyện năm đó, Cố Quỳnh làm sao phản bác đây?
Lại tới nữa rồi, vẻ mặt oan ức ẩn nhẫn này...
Trần Kiết Nhiên đã nhìn đến chán, nếu không bận tâm thể diện hai bên, suýt chút nữa nàng không nhịn được cười.
Cố Quỳnh luôn có bản lĩnh đó, rõ ràng là người có lỗi, lại chỉ lần một ánh mắt, một vẻ mặt liền có thể khiến đối phương ôm đồm trách nhiệm gán hết lên mình.
Năm đó Trần Kiết Nhiên nhiều lần bị lừa gạt, bây giờ sẽ không mắc bẫy.
"Không còn sớm, nếu như Cố tiểu thư không còn chuyện gì thì mời về cho, sau này không cần trở lại, tôi thật sự không muốn gặp lại cô." Trần Kiết Nhiên nói xong muốn đóng cửa.
Cố Quỳnh đưa tay vào khe cửa, ngăn cản Trần Kiết Nhiên hành động, vẻ mặt khổ sở: "A Nhiên, hãy cho mình cơ hội cuối cùng được không, nếu như mình tiếp tục có lỗi với cậu, thì dù cậu có ném mình vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh mình cũng cam lòng."
Trong lòng Trần Kiết Nhiên thương tâm đến mức tận cùng, trái lại bên ngoài không nhịn được bật cười.
Đã từng cho Cố Quỳnh một cơ hội, ngày cô rời đi mang theo nửa cái mạng của nàng, hiện tại Cố Quỳnh còn muốn cơ hội thứ hai?
Trần Kiết Nhiên cảm thấy, Cố Quỳnh muốn nàng chết, không giết được nàng, Cố Quỳnh sẽ không toại nguyện.
Trần Kiết Nhiên không lên tiếng, Trần An An ở trong phòng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhanh chóng vọt ra dùng sức đẩy Cố Quỳnh: "Dì đi ra! Không được đụng vào mẹ con!"
"An An ngoan, mau lên giường ngủ đi, xong việc mẹ sẽ vào." Đột nhiên thần kinh căng thẳng, Trần Kiết Nhiên ôm Trần An An.
Nàng không thể để Cố Quỳnh phát hiện bé con, An An là trân bảo quý giá nhất trong cuộc đời nàng, không thể để Cố Quỳnh bóp nát trong tay.
"Con không đi! Con phải bảo vệ mẹ!" Trần An An quật cường ôm lấy cánh tay Trần Kiết Nhiên, tức giận nhìn Cố Quỳnh chằm chằm: "Nữ nhân xấu xa, chính cô là người hại mẹ tôi khóc mỗi ngày! Hại mẹ tôi bênh mãi không khỏi! Cô đừng hòng tổn thương mẹ tôi! Cô mau tránh ra! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"An An," Trần Kiết Nhiên đưa tay che miệng Trần An An, kéo nàng vào phòng.
Trần An An vùng vằng đá chân, vừa khóc vừa gào: "Mẹ thả con ra! Con muốn đuổi cô ta đi! Đồ nữ nhân xấu xa! Cô hại mẹ tôi gặp ác mộng! Hại mẹ tôi mỗi ngày đều khóc! Ô ô ô..." Trần An An nói xong lời cuối cùng, không nhịn được khóc càng lớn, đồng ngôn vô kỵ, tan nát cõi lòng.
"Nữ nhân xấu xa tại sao lại xuất hiện ở đây? Rất lâu rồi mẹ tôi không bị ác mộng đánh thức, cũng rất lâu rồi không trốn tránh len lén khóc thầm, mẹ cho rằng An An không biết, nhưng An An biết tất cả, chỉ là An An không thể nói, không thể làm cho mẹ càng thương tâm.
Bắt đầu từ năm nay mẹ mới thôi gặp ác mộng, cô ta vừa xuất hiện, tinh thần của mẹ liền không thoải mái! Cô ta muốn hại chết mẹ...Chính là muốn hại chết mẹ!"
Trần An An khóc đến nỗi cổ họng bị xé rách, thật giống như muốn rỉ máu, Trần Kiết Nhiên không thể làm nàng bình tĩnh, chỉ biết ôm nàng khóc.
"An An ngoan, đừng khóc, là mẹ có lỗi với con."
"Là mẹ không chăm sóc tốt cho con."
"Mẹ không cho con cảm giác an toàn..."
Trần An An tinh tế nhạy cảm, Trần Kiết Nhiên luôn cho rằng chỉ cần nàng không nói, vĩnh viễn cười nói với bé con, liền có thể để An An an tâm lớn lên, bất quá nàng đã quên, mẹ con hai người sớm chiều bên nhau, mỗi một điểm tâm tình biến hóa, đều sẽ bị An An nhìn thấy, An An biết nàng khổ sở, nhưng bởi vì không muốn nàng lo lắng nên mới ngoan ngoãn cười theo.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, tiếng thút thít nhỏ dần, lúc này Trần Kiết Nhiên mới giật mình quay đầu nhìn ra cửa,
Trống không một mảnh, cũng không biết Cố Quỳnh rời đi từ lúc nào.
Trần Kiết Nhiên lau khô nước mắt, trong lòng thoải mái đến lạ.
Lời muốn nói rốt cuộc phát ti3t nói ra, khí lực tắc trong ngực mấy ngày rốt cuộc tiêu tán, hô hấp nhẹ nhõm hơn không ít, bờ vai như trút được gánh nặng, cảm giác nhức mỏi cũng vơi đi.
Buổi tối hôm đó Trần Kiết Nhiên ngủ rất ngon, mấy ngày sau thì hoàn toàn khỏi bệnh, đầu không váng, ngực không khó chịu, hơi thở nhẹ nhàng, bên ngoài hoa cỏ khoe sắc.
Lò xo ép đến một mức độ nào đó sẽ mất khả năng co dãn, con người đạt đến giới hạn cũng sẽ tan vỡ.
Thiết nghĩ làm thế nào cũng nên phát ti3t uất ức trong lòng.
Hôm qua Cố Quỳnh làm việc tùy hứng, vừa vặn đánh vào lưỡi thương, đảm nhiệm vai trò làm nơi trút giận của Trần kiết Nhiên.
Sớm biết đơn giản như vậy, nàng đã đuổi theo Cố Quỳnh chửi ầm lên từ sớm.
Đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong lòng, Trần Kiết Nhiên sống tĩnh lặng quen rồi, nếu không phải hôm qua Cố Quỳnh chọc nàng ức đến cực hạn, nàng cũng không thể nói ra được một tràng chanh chua như thế.
Trần Kiết Nhiên ung dung, khối đá kia như chuyển sang đặt nặng trên ngực Cố Quỳnh.
Trước đây cô thuê thám tử tư điều tra, hiểu rõ cảnh ngộ của Trần Kiết Nhiên, tự cho nhìn thấu mọi việc, sau đó mới ý thức được thiếu hụt vài chi tiết nhỏ.
Quyết định thăm dò từ hàng xóm láng giềng, chắp vá cảnh tượng nhân sinh cực khổ, lúc này cho rằng đã đủ rồi, lại phát hiện thiếu sót về nội tâm và cảm nhận của nàng.
Nghe qua Trần An An nói, biết được nàng không muốn người đời thay nàng chua xót, lần này có thể hoàn toàn hiểu rõ Trần Kiết Nhiên sao?
Làm sao có khả năng.
Chỉ e ngoài trừ bản thân, cũng không ai biết trong lòng nàng ẩn giấu bao nhiêu đắng.
Cố Quỳnh còn nhớ, Trần Kiết Nhiên ghét nhất là vị đắng.
Người sợ đắng như vậy, lại tự mình chống đỡ cay đắng trong cuộc đời, xưa nay chưa từng có ý chia sẻ với ai.
Muốn bù đắp, bồi thường cho nàng sao? Cố Quỳnh đều không làm được.
...
Kỳ thực, Trần Kiết Nhiên cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Miễn là Cố Quỳnh không xuất hiện, tháng ngày trôi qua rất dễ chịu, vất vả một chút không đáng nghại, có cơm ăn áo mặc, nắng mưa có chỗ che đầu, lại có người bạn thích ầm ĩ như Chu Tố Hân, quan trọng nhất chính là, nàng có gia đình nhỏ của mình, nàng có Trần An An.
Tết trung thu, dì Ngô cho nàng vài hộp bánh, hàng năm có hàng trăm người tặng bánh cho dì, vì quá nhiều nên ăn không hết, hạn