Trần Kiết Nhiên nhớ rõ sự tình đêm qua.
Nàng cuộn tròn trong ngực Cố Quỳnh, oan ức than van.
Tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, theo sau là biển ký ức xấu hổ.
Nếu có thể, Trần Kiết Nhiên thà rằng say quắc cần câu, cái gì cũng không nhớ, còn dễ chịu hơn lúc này gấp vạn lần, nàng lúng túng không biết nên dùng tư thái gì để đối mặt với Cố Quỳnh.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, quá nhiều oan ức chất chứa trong lòng sớm muộn sẽ nổ tung, tuy cơn say khiến nàng xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng nhả ra một ít đắng, khóc rồi trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Dù không muốn liên quan đến Cố Quỳnh, nhưng Trần Kiết Nhiên biết rõ, cay đắng này cũng chỉ có thể khóc với cô, nếu không còn có thể là ai? Bên cạnh nàng không có lấy một người để tâm sự, Trần An An còn quá nhỏ.
Đầu tháng tư, Lâm Uyên chính thức bước vào giai đoạn mưa dầm, mưa từng cơn đứt quãng kéo dài đến khuya, không khí luôn trong tình trạng ẩm ướt, nước mưa trút xuống vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng đối với Trần Kiết Nhiên, mưa xuân không phải đặc ân mà là dằn vặt.
Cổ tay phải đau nhức triền miên, cũng may đã qua khoảng thời gian lạnh nhất, không khí cũng dần ấm lên, tiêu giảm mấy phần đau đớn.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ thanh minh, Trần Kiết Nhiên và Trần An An đều được nghỉ học, vì lẽ đó rất phù hợp để dọn nhà.
Trần Kiết Nhiên lâm vào cơn say, không biết Trần An An rời giường từ lúc nào, khi tỉnh dậy đã không thấy bé con trong phòng, bước xuống lầu thì bắt gặp Trần An An đang cầm quyển sách cũ trong tay, cuốn sách duy nhất mà các nàng mang theo sau lần chuyển nhà trước đó.
Cố Quỳnh ôm Notebook, ngồi xếp bằng trên sô pha gì bàn phím, biểu hiện chăm chú, xem ra là đang làm việc.
Sống mũi chống đỡ cặp mắt kính, tóc dài ngay ngắn phủ xuống bờ vai, tơ lụa cao cấp trên người phản quang lộng lẫy, khiến người ta rất dễ liên tưởng đêm qua Cố Quỳnh cố ý mặc cái áo ngủ này.
Mặt mày vô thức nóng đỏ, nhấc bộ xuống lầu, tiếng vang vô cùng nhỏ, nhưng thính lực Cố Quỳnh rất tốt, hàng mi sau cặp mắt kính rung lên một cái, tâm linh tương thông quay đầu, vừa vặn đối diện tầm mắt Trần Kiết Nhiên.
"Tỉnh rồi?" Cố Quỳnh khẽ mỉm cười, khép màn hình máy tính, để sang một bên, chậm rãi xoay người, đứng lên: "Cháo đang hâm nóng trên bếp, cậu có thích ăn cháo hạt kê không?" Vừa nói vừa giẫm dép bông đi vào bếp, múc cho Trần Kiết Nhiên bát cháo, quên cả việc gỡ kính.
Mắt kính khiến Trần Kiết Nhiên sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy Cố Quỳnh này không giống Cố Quỳnh nàng quen, chỉ biết có chút thay đổi, nhưng lại không thể chỉ rõ ở điểm nào? Bầu không khí vừa sâu xa vừa khó hiểu này thực sự khó phán đoán, đại khái cặp mặt kính kia khiến Cố Quỳnh nhiều thêm mấy phần nhã nhặn của người tri thức.
Sống mũi Cố Quỳnh rất thẳng, rất hợp với gọng kính kim loại, trước giờ Trần Kiết Nhiên chưa từng thấy Cố Quỳnh đeo kính, nhất thời hiếu kỳ, hỏi: "Cô cận thị sao?"
"Hả?" Cố Quỳnh hơi giật mình, mới nhớ đến quên gỡ kính xuống, cười cười cúi đầu, ngón tay thon dài nắm lấy gọng kính, nhẹ nhàng nghiêng đầu, thuận thế gỡ xuống, tiện tay cài vào cổ áo, sau đó bê bát cháo đặt lên bàn, giải thích: "Không có, đây là kính chống tia UV, phòng ánh sáng xanh, mình làm việc trên máy tính nhiều, nếu không đề phòng, sau này thật sự cận thị, mỗi ngày đều phải đeo kính, rất khó coi.
"
"Nhanh tới dùng bữa đi.
" Cô bưng thêm mấy dĩa đồ ăn kèm cùng một dĩa bánh bao, lên tiếng bắt chuyện.
Con người Cố Quỳnh, từ tướng mạo đến khí chất quả thực không có chỗ chê, tuy rằng luôn gây chuyện khiến Trần Kiết Nhiên phiền não, nhưng công bằng mà nói thì cô gần như hoàn mỹ, xuất thân gia giáo, cho dù làm chân chạy bàn bất đắc dĩ cho Trần Kiết Nhiên cũng vô tình toát ra mấy phần cao quý tao nhã, ngón tay thon dài nắm lấy đĩa sứ, cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn càng vui tai vui mắt.
Trần Kiết Nhiên đi tới, nhẹ giọng nói: "Cô đeo kính cũng không khó coi.
"
Cố Quỳnh cười, không lên tiếng.
Nếu là trước đây, cô sẽ không suy nghĩ mà đùa giỡn ngả ngớn: "Ồ? vậy tại sao cậu không chịu tiếp thu mình?"
Bây giờ cô không thể nói, bởi vì sâu sắc hiểu được cay đắng Trần Kiết Nhiên nếm trải.
Thậm chí Cố Quỳnh không đành lòng quấy rối nàng, biết bản thân đứng bên cạnh, Trần Kiết Nhiên sẽ không thoải mái, xong việc liền quay lại phòng khách làm việc, chỉ có điều dư quang vẫn hướng về bàn ăn, máy tính chờ đợi không thấy động tĩnh, rơi vào trạng thái ngủ từ lúc nào.
Cháo kê không nêm đường, mà bỏ vào một chút mật ong, mùi vị món ăn thêm ôn hoà, ngon miệng.
Trần Kiết Nhiên cho rằng chỗ này là do Trần An An nấu, ăn một bát cơ thể ấm áp hơn nhiều.
Dũng bữa xong Trần Kiết Nhiên lau dọn phòng bếp, lên tiếng gọi Trần An An, nói nàng nhanh chóng thu thập hành lý.
Cố Quỳnh nghe tiếng nội tâm theo đó phiêu xa, Notebook từ trên đùi thuận thế trượt xuống, ầm một tiếng, lại luống cuống nhặt lên, cũng may chất lượng còn tốt, màn hình vẫn hoạt động bình thường, không uổng công Cố Quỳnh khổ cực cả một buổi sáng.
Sự việc đêm qua khôn g ai nhắc lại, Cố Quỳnh cho rằng Trần Kiết Nhiên say khướt không nhớ rõ, mà Trần Kiết Nhiên cũng làm bộ vô sự.
Hành lý của các nàng quả thật ít ỏi, lúc đến cũng như lúc đi, vỏn vẹn một cái vali là đủ.
Xưa nay Trần Kiết Nhiên không xem nơi này là nhà mình, đồ vật không cần thiết sẽ không mua thêm.
Cố Quỳnh nhớ lại, năm đó nàng cũng giống như vậy, bị cô đuổi đi chỉ mang theo một cái ba lô nhỏ, chứa đựng tất cả mọi thứ, như chưa từng tồn tại.
Chịu đựng bao nhiêu oan ức mới hình thành tính cách như vậy đây? Cố Quỳnh không dám nghĩ, cô chỉ biết, mỗi một thói quen nhỏ của nàng cũng có thể làm cô đau lòng.
"Cố tiểu thư, hơn nửa năm qua cảm ơn cô đã chăm sóc.
" Trần Kiết Nhiên đẩy vali ra cửa, cúi đầu với Cố Quỳnh một cái.
"Mình đưa cậu đi.
" Cố Quỳnh tiến lên.
"Không cần, tôi và An An gọi xe là được rồi.
" Trần Kiết Nhiên cười khẽ, nói: "Tôi đi đây, Cố tiểu thư, hi vọng sau này chúng ta đều sống tốt cuộc đời của riêng mình, cũng không cần tiếp tục gặp mặt.
"
Theo sau là tiếng đóng cửa, căn nhà đột nhiên trống trải lạ thường.
Cố Quỳnh thả người lên sô pha, dùng sức hít sâu một hơi, tìm kiếm khí tức Trần Kiết Nhiên lạc trong không khí.
Không có.
Năng lực thích ứng của nàng quá mạnh mẽ, mà nàng lại không có mùi hương đặc trưng, xung quanh thế nào, nàng sẽ thành thế ấy, hoà vào không khí chẳng để lại chút dấu vết, Cố Quỳnh muốn lưu giữ cũng đành bất lực.
Cố Quỳnh dựa lưng lên sô pha, hai mắt vô thần nhìn đèn chùm, si ngốc nghĩ, đoạn tình duyên giữa cô và Trần Kiết Nhiên coi như đến hồi kết.
Nhân sinh sau này của cô sẽ không có người con gái tên Trần Kiết Nhiên, thậm chí muốn gặp cũng không dám, bởi vì, cô không xứng!
Năm đó tự tay đẩy nàng ra xa, lạnh lùng trát vào tim nàng từng lời cay đắng, hiện tại càng không có tư cách quấy nhiễu nàng.
Lén lút nhìn cũng không dám.
Tương lai sẽ dài bao nhiêu đây? Hai mươi năm, ba mươi năm, hay là năm mươi năm?
Tháng ngày Cố Quỳnh không có Trần Kiết Nhiên, chí ít là năm mươi năm.
Năm nay cô mới hai mươi lăm.
Đột nhiên Cố Quỳnh cảm thấy tuổi thọ con người quá dài, tại sao? Tám mươi tuổi, thậm chí một trăm tuổi, quả thực không có chút ý nghĩa nào.
!
Trần Kiết Nhiên chuyển đồ đến nhà mới, tâm tình nhảy nhót.
Căn phòng này so với nơi nàng và Trần An An ở suốt năm năm kỳ thực tốt hơn nhiều, trước sau đều là đường cái, sạch sẽ sáng sủa, quả thực là ngôi nhà lý tưởng.
Trần An An như chú cún nhỏ chạy tới chạy lui, từ phòng khách phòng ngủ, ban công, vui vui vẻ vẻ, cuối cùng đặt mông lên sô pha, nói: "Cũng không biết chúng ta có thể ở lại ngôi nhà xinh đẹp này bao lâu.
"
Của người khác thì trước sau cũng không phải của mình, vĩnh viễn là điểm dừng chân tạm bợ, lo lắng một ngày bị chủ trọ đuổi đi.
Trần An An vo tay thành nắm đấm, hăng hái, nói: "Mẹ, sau này nhất định con phải kiếm thật nhiều tiền, mua một căn nhà thuộc về mẹ con chúng ta, như vậy không phải sợ bị người khác đuổi đi nữa.
"
"Được a, mẹ chờ ngày An An mua căn phòng lớn.
"
Bên cạnh tiểu khu là chợ truyền thống, Trần An An và Trần Kiết Nhiên dạo quanh một vòng, mua cho Trần An An nửa kg tôm, vài món ăn ngon, mỗi người cầm trong tay một ly Cola, xếp món ăn lên bàn, cụng ly ấm áp.
"Sau này sẽ càng ngày càng tốt.
" Trần Kiết Nhiên cười nói.
"Chắc chắn là vậy.
" Trần An An phụ hoạ.
Ánh đèn chiếu sáng trong căn phòng, cộng thêm đèn đường xuyên qua cửa sổ, lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên cảm thấy, nơi này thật sự là một thành thị phồn hoa.
Lúc nàng mới đến đây, lưu lại căn phòng dưới tầng hầm không nhìn thấy trong đêm tối cửa sổ nhà lầu điểm lên từng ánh đèn, sau đó ở