"Không...Không sao..." Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, tâm rối loạn, vội vàng lấy lại thăng bằng, rời khỏi người Cố Quỳnh, đang muốn hỏi tại sao cô ở đây, đã thấy Cố Quỳnh chắp tay sau lưng, di chuyển ánh mắt lên người bảo vệ, u ám thâm sâu.
"Tại sao đẩy người?"
Tuy rằng khoé miệng hướng lên trên, nhưng trong mắt không có nửa điểm tươi cười, khiến người nhìn lạnh sống lưng.
Bảo vệ phát run, hắn đưa đón nhiều người, lập tức nhận ra Cố Quỳnh không phải nhân vật tầm thường, chột dạ hụt hơi, lắp ba lắp bắp: "Ai...Ai đẩy người? Là nàng ngày nào cũng đến đây quấy rối, ảnh hưởng đến việc dạy học, lãnh đạo nói không thể cho nàng vào!"
Lúc này thi cuối kỳ đã kết thúc, hiện tại đang bước vào kỳ nghỉ đông, sân trường không một bóng người, cái hắn gọi là ảnh hưởng đến dạy học đều là nói láo.
Lãnh đạo trường học ỷ thế hiếp người, Trần Kiết Nhiên bất mãn muốn tiến lên lý luận, Cố Quỳnh âm thầm nắm lấy cổ tay nàng, đánh mắt ra hiệu đừng manh động, cười nhạt hỏi bảo vệ: "Ồ? Lãnh đạo chỉ đích danh không cho phép nàng vào? Lãnh đạo nào?"
Bảo vệ nào dám khai tên cấp trên, mặt mày từ đỏ chuyển qua trắng, nửa ngày mới nặn ra được một câu đối đáp: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cô? Cô nghĩ cô là ai?"
Cố Quỳnh không đôi co với hắn, quay qua nhìn thư ký, thư ký hiểu ý, nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.
Trần Kiết Nhiên lường trước đại khái thư ký sẽ gọi cho lãnh đạo trường, đúng như dự đoán, ba, bốn phút sau hiệu trưởng mang theo phó hiệu trưởng vội vã chạy tới, theo sau còn có tổ trưởng tổ giáo viên, hoan hỉ tiếp đón Cố Quỳnh, không quên gật đầu cười lịch thiệp nịnh hót.
Tâm tư Trần Kiết Nhiên hơi trùng xuống, vừa nghĩ liền biết Cố Quỳnh đến đây là vì Trần An An bị ức hiếp.
Tuy rằng Cố Quỳnh cũng là nạn nhân, nhưng mỗi ngày cô đều lo trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này chỉ cần giao cho cấp dưới giải quyết là được, nào đáng để cô tự mình ra mặt.
Trần An An và Cố Quỳnh không quen không biết, Thay nàng đòi công đạo, nói cho cùng là vì Trần Kiết Nhiên.
Tóm lại, món ân tình này, Trần Kiết Nhiên âm thầm ghi nợ.
Hơn nữa còn là ân huệ lớn, tạm thời nàng không biết làm cách nào để trả lại.
"Cố tổng, làm sao lại bớt thời gian vàng ngọc đặt chân đến nơi bé nhỏ này của chúng tôi? Mời vào, mời vào." Hiệu trưởng dẫn lối mời Cố Quỳnh vào trong, dư quang thấy Trần Kiết Nhiên, đầu tiên sững sờ, lại thấy Cố Quỳnh nhường Trần Kiết Nhiên đi trước thì càng hoảng hốt.
Hắn đã sai người điều tra rõ ràng hoàn cảnh của Trần Kiết Nhiên, không phải người bản địa, vừa không có công việc ổn định, không nơi nương tựa, cho dù chó cùng rứt giậu đi nữa thì cũng không thể làm sáng tỏ mọi việc, nhà trường không thiếu cách để dấu nhẹm, cho nên mới dám ức hiếp người trắng trợn như vậy.
Ai ngờ nữ nhân vừa nghèo vừa xấu này lại có quan hệ với người đứng đầu tập đoàn Cố thị? Nhìn cách mà Cố Quỳnh đối xử với nàng, người tinh tường liền biết không đơn giản.
Nghĩ đến đây, còn chưa tiến vào cổng trường, mồ hôi lạnh đã đổ ào ào trên trán, trong lòng lạnh nửa đoạn, hắn cẩn thận hơn nửa đời người, những tưởng vài năm nữa là có thể yên ổn lui về hưởng phước, bây giờ chỉ e chức hiệu trưởng cỏn con này còn không giữ nổi chứ đừng nói đến việc về hưu.
Từ lúc tiến vào đến khi ngồi xuống, Cố Quỳnh đều cười hời hợt.
Hiệu trưởng tự tay rót trà cho cô, Cố Quỳnh hừ một tiếng, hắn sợ đến nỗi run tay làm đổ ly trà, mu bàn tay nóng đỏ, vẫn phải cắn răng cười làm lành: "Tôi thật hồ đồ, xin lỗi Cố tổng, tôi rót cho cô chén trà mới."
"Không cần." Cố Quỳnh gõ gõ hai ngón tay lên bàn: "Hôm nay tôi tới đây cũng không phải vì muốn uống trà.
Hiệu trưởng Vương, nghe nói trường các ông giáo dục học sinh yêu thương động vật rất tốt, trong sân thường có vài con mèo con chó qua lại, xem ra giáo dục quốc nội thật tiên tiến, đi trước quốc tế một bước dài.
Quả nhiên là vì chuyện này mà đến.
Hiệu trưởng Vương chết trân, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Cố Quỳnh, mồ hôi chảy một đầu, vẫn cười cười khép nép: "Cố tổng cô hiểu lầm rồi, con chó kia không phải của trường nuôi dưỡng, chúng tôi cũng đã nghiêm khắc cảnh cáo chủ nhân của nó, nàng biết sai rồi, đảm bảo sau này tuyệt đối không thả nó ra nữa..."
Cố Quỳnh cười lạnh một tiếng không rõ ý nghĩa, ngón tay dừng lại, cả đám lão sư không dám thở mạnh, phòng tiếp khách yên tĩnh quỷ dị.
Lần này, không những hiệu trưởng mà cả phó hiệu trưởng, chủ nhiệm, tổ trưởng cũng lũ lượt đổ mồ hôi, ngón tay run cầm cập.
"Con gái tôi bị con chó này cắn, tội đã ăn đắng đã chịu, hiệu trưởng Vương đây nói với tôi đã nghiêm khắc cảnh cáo, lẽ nào như vậy sẽ khiến con gái tôi bớt đau một chút sao?"
Xương cột sống run lên, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Cố tổng, thực sự...Thực sự không biết nàng là quý thiên kim..."
Người hiệu trưởng này chỉ nghe cấp dưới báo rằng nạn nhân chỉ là một học sinh phổ thông, bối cảnh thấp kém, tại sao bây giờ lại trở thành con gái của Cố Quỳnh?
Thiên kim Cố gia làm sao sẽ nhìn đến ngôi trường nhỏ này của hắn? Phần lớn học sinh đều xuất thân từ gia đình bình thường, hắn có nằm mơ cũng không ngờ thiên kim Cố gia lạc vào đây! Nếu hắn biết, nhất định sẽ căn dặn chủ nhiệm lớp chăm sóc nàng thật tốt, nào dám để chuyện xấu xảy ra!
"Cố tổng cô...Yên tâm! Chúng tôi lập tức giáo dục chủ nhân của con chó, để nàng trông chừng thú cưng, sẽ không để chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa!" Chuyện đến nước này, có nói gì cũng vô ích, hiệu trưởng cũng chỉ biết nói đôi ba câu đảm bảo hư nhược.
Cố Quỳnh không phản ứng, đảo mắt một chút, trực tiếp dừng lại trên người đàn ông trung niên lúc này mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo: "Phó hiệu trưởng Trương, ngài thật có bản lĩnh, ngay cả con chó cũng thô bạo, hại con gái của tôi nằm viện ba ngày đến một câu xin lỗi cũng không có, hoặc là nói người làm giáo dục, có loại khí tiết ninh chết không cong, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Trần Kiết Nhiên ngồi cạnh Cố Quỳnh, cáo mượn oai hùm mặt không biết sắc nhìn trân trân đám người trước mặt.
Hoá ra là phó hiệu trưởng, chẳng trách chó dữ hại người không đến nhà xin lỗi, con mắt hắn đặt trên đỉnh đầu, diễu võ dương oai với học sinh quen rồi, một bụng ngạo mạn như thế làm sao có thể cúi đầu với một Trần Kiết Nhiên bé nhỏ đây.
Phó hiệu trưởng Trương tận lực loại bỏ cảm giác tồn tại, vẫn bị Cố Quỳnh lôi đầu ra ngoài, mặt mày trắng bệch, răng lợi đánh nhau không nói được nửa câu biện giải, chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngồi bệt xuống sàn nhà.
Hắn biết tiền đồ kiếp này coi như đặt dấu chấm hết ở đây.
Con chó kia là của vợ hắn nuôi, đã sớm khuyên nàng phải xử lý, đừng giữ những thứ hung thần sát ác bên mình, sớm muộn gì cũng có ngày mang hoạ.
Đáng tiếc nữ nhân trung niên cường thế, làm sao nghe lời hắn khuyên bảo?
Rời khỏi nơi gọi là phòng "Lão sư", Cố Quỳnh không nói thêm lời nào, mang theo Trần Kiết Nhiên rời đi.
Trần KIết Nhiên về đến nhà chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa đã có hàng tá lãnh đạo nhà trường đứng ngay hàng thẳng lối mang theo quà tặng quý giá đến cầu hoà, vừa mở miệng đã nhận lỗi về mình, nói trường học quản không nghiêm để Trần An An bị cắn vô cùng áy náy, cố ý đến đây xem vết thương của Trần An An thế nào, còn có một phong bì dày.
Trần Kiết Nhiên nhìn vị tổ trưởng mấy ngày trước vênh mặt hất hàm sai khiến, hôm nay lại cúi đầu khom lưng, thầm thán phục khả năng trở mặt của những người này.
Trong lòng nàng, giáo sư là nghề nghiệp cao quý, truyền đạo học nghề.
Cổ nhân có câu khí khái Trùng Túc, quang minh lẫm liệt, bây