Bữa cơm không mấy ngon miệng, Trần Kiết Nhiên miễn cưỡng nhét một ít đồ ăn vào dạ dày, cố gắng thêm chút nữa cũng ăn không vô, nàng ngại ngùng nói với Cù Lập Tu là ăn no rồi.
Sau đó Cù Lập Tu nói gì Trần Kiết Nhiên đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ nghĩ về Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên xưa nay mạnh mẽ hơn người, nàng tự cho bản thân luôn dựa vào nỗ lực của chính mình, cũng có thể cho Trần An An một ngôi nhà che nắng che mưa, nhưng thì ra vẫn luôn loanh quanh trong cái lồng sắt mà Cố Quỳnh xây dựng.
Chỉ có điều cạm bẫy này quá trần trụi, một lồng sắt được chế tạo bằng thép sáng bóng, người ngoài nhìn vào không cách nào phát hiện, vì thế dễ dàng rơi vào.
Tiếp theo người đặt cạm bẫy lại thăng cấp, biến cái lồng kim loại lạnh lẽo, trở thành cái lồng pha lê trong suốt, đặt nó dưới ánh mặt trời, có bóng cây có chim chóc, khi nhìn lại, không hề phát hiện đây là cạm bẫy, nhưng khi tiến vào sâu bên trong, đụng phải lớp kính pha lê, cảm giác đau đớn truyền đến, mới phát hiện tất cả hoa thơm, chim hót đều bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài.
Cố Quỳnh ngồi ở quán cà phê đối diện, bỏ nhiều tâm tư vào công tác nguỵ trang, cố ý thay đổi kiểu tóc khác vói ngày thường, còn dùng tạp chí che khuất hơn nửa khuôn mặt, gác trên mũi một cặp kính mát, hoàn toàn che chắn ngũ quan, cô có thể xuyên qua tròng kính đen quan sát hai người thân mật, mà không sợ bị người khác phát hiện.
Trên bàn là một ly cà phê đen, lúc nhân viên bưng ra trông thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó, nguội lạnh không còn nhiệt khí.
Cố Quỳnh một lòng cảnh giác Cù Lập Tu, chỉ lo nhân lúc Trần Kiết Nhiên không chú ý bị hắn chiếm tiện nghi, nơi nào còn tư tưởng uống cà phê a.
Cù Lập Tu không có hành vi gây rối, hắn hớn hở kể chuyện gì đó, sắc mặt Trần Kiết Nhiên đột nhiên khó coi.
Cũng không quá rõ ràng, chí ít Cù Lập Tu ngồi cách nàng một cái bàn vẫn không nhìn ra.
Bắp thịt trên mặt Trần Kiết Nhiên không còn quá thả lỏng, khoé miệng trong lúc lơ đãng đi xuống, lại miễn cưỡng treo lên ý cười, nhìn như vậy trong lòng Cố Quỳnh cũng không dễ chịu.
Trần Kiết Nhiên vì tâm tình của người khác mà miễn cưỡng chính mình, coi như cuộc đối thoại không thoải mái thì nàng cũng không biểu hiện ra, còn cố gắng cười cười, cố gắng để không rơi vào tình cảnh lúng túng.
Tâm tình là không thể che giấu, hơi không chú ý, khoé miệng liền đổ xuống, hàng lông mày theo đó nhăn lại, không thể làm gì khác là tự vực dậy tinh thần.
Nàng cười như vậy, rơi vào trong mắt Cố Quỳnh, nhãn cầu cũng bắt đầu đâm nhói.
Mặc kệ biểu hiện của Cù Lập Tu thế nào, miễn là để Trần Kiết Nhiên không vui thì chính là không được.
Cố Quỳnh thả cuốn tạp chí xuống, gọi phục vụ tính tiền, tháo kính râm bỏ vào túi áo, sải bước đẩy cánh cửa nhà hàng chay, ngó lơ khuôn mặt tươi cười nghênh đón của người phục vụ, trực tiếp đi tới chỗ Trần Kiết Nhiên đang ngồi, dừng lại.
Trần Kiết Nhiên ngẩng đầu nhìn người đi tới, trong mắt biểu lộ mấy phần kinh ngạc, phút chốc lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, nên sớm đoán được cô sẽ xuất hiện ở đây.
Trần Kiết Nhiên nghĩ, e là cuộc sống của nàng Cố Quỳnh nắm rõ như lòng bàn tay.
"Cố Quỳnh?" Cù Lập Tu bất ngờ, hắn đứng lên gọi người phục vụ kéo thêm một cái ghế, lại châm trà cho cô: "Sao cậu lại đến đây?"
"Đi ngang qua, nhìn thấy hai người đang dùng cơm, đi vào chào hỏi.
" Cố Quỳnh cười khách sáo.
"Muốn ngồi xuống dùng bữa cùng không?! Phục vụ, cho tôi xem thực đơn!" Cù Lập Tu đang muốn gọi thêm hai món, bị Trần Kiết Nhiên ngăn lại: "Không cần.
"
Cố Quỳnh cũng cười: "Đúng vậy, không cần, mình tới đây đón A Nhiên về nhà.
"
Nói rất tự nhiên, giống như hai người thật sự là người một nhà.
Trần Kiết Nhiên biết, nơi đó không phải nhà, chỉ là một cái lồng sắt, dù ấm áp cũng là lồng sắt.
E là trong mắt Cố Quỳnh, các nàng chưa từng bình đẳng, cô muốn làm gì, Trần Kiết Nhiên không cần biết, cũng không cần hỏi ý nàng thế nào, thứ duy nhất nàng cần phải làm là thụ động tiếp nhận, bất luận Cố Quỳnh cho cái gì đều đón lấy, giống như con chó nhỏ được chủ nhân nuôi lớn.
Đã là chủ nhân thì không cần hỏi ý vật nuôi.
Cố Quỳnh nói tôn trọng ư? tất cả đều là nói láo.
Cù Lập Tu nhìn Trần Kiết Nhiên, đang chờ nàng ra quyết định, tiếp tục ăn xong bữa cơm này, hay ra về cùng Cố Quỳnh.
Nàng không muốn gây nháo trước mặt mọi người, để Cù Lập Tu khó xử, hắn là người tốt, chí ít hắn có thể đối xử bình đẳng với nàng, sau khi gặp lại thì thông cảm cho hoàn cảnh của nàng, cũng không vì nàng bị huỷ dung mà đặc biệt chăm sóc, hết sức tự nhiên xem nàng là bạn học cũ, so với cách đối xử với những người khác thì không có gì khác biệt.
Đây là cách nhìn nhận mà sâu trong nội tâm Trần Kiết Nhiên mong muốn nhất, hi vọng được xem như người bình thường, cho nên ở canh Cù Lập Tu rất tự tại, chân tâm xem hắn là bạn bè.
"Mình no rồi, Cù Lập Tu, hôm nay cảm ơn cậu, vừa mời mình xem phim lại mời mình ăn cơm, thời gian không còn sớm, mình cũng nên về rồi.
" Trần Kiết Nhiên đứng dậy.
"Không có gì, chúng ta là bạn, sau này rảnh rỗi có thể gặp gỡ thường xuyên hơn.
" Cù Lập Tu lấy khăn lau miệng, đứng lên thanh toán.
Ba người chào tạm biệt ở cửa, Cù Lập Tu về bằng tàu địa ngầm, Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên xuống bãi đậu xe, ngồi xe Cố Quỳnh về nhà.
Trần Kiết Nhiên tựa lưng trên ghế phụ vẫn không nói gì, Cố Quỳnh hỏi nàng phim có hay không, nàng mất tập trung ừ một tiếng, Cố Quỳnh lại hỏi nội dung phim là gì, nàng vẫn chỉ ừ.
"Sao vậy? Tâm tình không tốt?" Xe đến giao lộ chờ đèn xanh, Cố Quỳnh quay đầu nhìn nàng một chút.
Trần Kiết Nhiên cũng nhìn về phía cô.
Con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn cô chằm chằm, Cố Quỳnh giật mình, trong nháy mắt có loại cảm giác phạm sai lầm bị Trần Kiết Nhiên nắm thóp, cảm thấy không ổn, vội vã nói: "A Nhiên, mình không phái người theo dõi cậu, mình biết hôm nay cậu đi xem phim, gần đây chỉ có một nhà hàng bán đồ ăn chay, Cù Lập Tu muốn lấy lòng cậu, nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn cơm, vì lẽ mình chờ sẵn ở quán cà phê đối diện! "
Trần Kiết Nhiên không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói vừa rồi.
Ít nhất chuyện này, Cố Quỳnh không cần phải nói dối.
Cố Quỳnh nói không lừa nàng, quả thực nói được làm được, tất cả đều là lời nói thật, chỉ có chút việc