Trần Kiết Nhiên nhặt tờ giấy nhỏ mang theo hương hoa, ngồi quay lưng về mặt sau sô pha, nửa ngày không hoàn hồn.
Nhớ lại mọi chuyện thì, Chu Tiểu Vũ cố ý gây sự sao? Thật sự không giống.
Lần đầu tiên bị đụng xe, Chu Tiểu Vũ là người bị hại; Lần thứ hai được giải vây, sau này Cố Quỳnh sai người trích xuất đoạn video đêm đó cho Trần Kiết Nhiên xem, có thể thấy rõ Cố Quỳnh không nói dối, Chu Tiểu Vũ xác thực chỉ là không cẩn thận nhũn chân nghiêng người, đứng dậy như điện giật, cực kỳ nhanh, còn rất tự giác kéo khoảng cách dài ra hai mét; mãi đến tận mấy tháng sau mới là lần gặp gỡ thứ ba, không có một câu dư thừa hay ám muội, ngoại trừ cảm ơn không còn gì khác, kể cả tờ giấy này, cũng chỉ là lời cảm ơn đúng mực mà thôi.
Ngoài ra, xen vào đó còn có một chút sùng kính đối với Cố quỳnh.
Trần Kiết Nhiên nắm chặt tờ giấy nhỏ, lồng ngực nghẹn một hơi, không thể không suy nghĩ bản thân lại chuyện bé xé ra to, ngày mai là sinh nhật lần thứ 28 của nàng, mười năm qua nàng không chút tiến bộ, mà trái lại lòng dạ ngày càng hẹp hòi, bản thân nàng cũng đi ra từ hoàn cảnh Chu Tiểu Vũ, biết rõ gian khổ trong đó, rõ ràng Trần Kiết Nhiên mới là người nên đồng cảm, bây giờ nhìn lại, thật giống như Trần Kiết Nhiên không tha cho nàng, soi xét tìm cớ kiếm chuyện.
Nhưng đứng từ góc nhìn của Trần Kiết Nhiên, địa vị Chu Tiểu Vũ trong lòng Cố Quỳnh thật sự đặc thù đến quá đáng.
Vài món đồ, vài việc nhỏ, rất dễ khiến người khác muốn ra tay giúp đỡ.
Nhưng Cố Quỳnh không phải loại người này, bình thường tất cả cử động của cô đều mang theo mục đích, làm sao bây giờ lại vô duyên vô cớ trợ giúp một nữ sinh đối với cô không hề có chút tác dụng? Nếu như trên thực tế Cố Quỳnh không có ý gì khác, như vậy vẻ mặt ôn hoà Cố Quỳnh dành cho Chu Tiểu Vũ, nhất định là bởi vì Chu Tiểu Vũ vô tình được Cố quỳnh ký thác một số loại tình cảm không thể nói rõ với người ngoài, có thể Cố Quỳnh chỉ hành động theo tiềm thức, mà ngay cả cô cũng không ý thức được, đây mới là điều khiến Trần Kiết Nhiên bất an nhất.
Dù sao bây giờ Trần Kiết Nhiên không còn trẻ, nàng trải qua chuyện lòng người dễ đổi, trở nên cẩn thận đa nghi, đã mãi mãi mất đi một chút tính cách nguyên thuỷ, ví dụ như lúc trước toàn tâm toàn ý yêu thích Cố Quỳnh, tín nhiệm ngây thơ.
Đây là điều Cố Quỳnh tiếc nuối nhất, cũng là điều cô muốn tìm về, vừa vặn thiếu nữ Chu Tiểu Vũ trên người toả hào quang, Cố Quỳnh đương nhiên mất tự chủ bị hấp dẫn.
Chờ Cố Quỳnh tắm xong đi ra, Trần Kiết Nhiên vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ngồi trên sô pha như thế.
Cố Quỳnh không biết bên trong áo khoác còn có một tờ giấy, cho rằng Trần Kiết Nhiên đang ngẩn người, cười đi tới: "Nghĩ gì vậy?"
"Hả?" Trần Kiết Nhiên hoàn hồn, cừơi gượng: "Không có gì, chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thư tay Chu Tiểu Vũ gửi cho cậu, không biết nên xử lý thế nào."
Lại là Chu Tiểu Vũ.
Cố Quỳnh nghe ba chữ này thì tê cả da đầu, miễn là dính dáng đến nữ sinh này, Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên sẽ không có ngày được sống dễ chịu, không phải ồn ào cãi vã, mà chính là chiến tranh lạnh, Cố Quỳnh sắp PTSD (Hậu sang chấn tâm lý) với Chu Tiểu Vũ đến nơi rồi.
"Sao cứ mãi bám dai như đỉa." Cố Quỳnh cau mày, lấy tấm thiệp hồng nhạt trong tay Trần Kiết Nhiên liếc mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, nội dung xem ra vẫn còn quy củ đúng mực, không có câu chữ mang ý tán tỉnh, Cố Quỳnh cười cười, tiện tay xé bỏ: "Chỉ một câu như vậy cũng đáng để cậu sững sờ?"
Trần Kiết Nhiên cúi đầu, trong lòng không chắc chắn, cũng cười theo, thuận thế trao cái áo khoác Chu Tiểu Vũ trả về cho Cố Quỳnh: "Vâng, cái áo này tủ quần áo không có chỗ treo, cậu tự mình sắp xếp đi."
Thật ra tủ quần áo còn trống hơn nửa, chỉ là mùi hương kia khiến Trần Kiết Nhiên không thoải mái, không muốn quần áo của mình cũng ám mùi, cho nên mới nói đại.
Nàng không biết nói dối, một câu nói lắp ba lắp bắp, tức giận nén trong ngực.
Cố Quỳnh tai thính, một hồi liền nghe ra nàng không vui, nắm cái áo khoác lên, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi xông lên đại não, trong lòng Cố Quỳnh buồn bực một trận, không chút do dự trực tiếp ném túi giấy và cái áo vào thùng rác.
Trần Kiết Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu.
Cố Quỳnh cười dửng dưng như không: "Một cái áo khoác mà thôi, mình sớm nói cô ta ném đi, là bản thân cô ta mặt dày mày dạn, xưa nay mình không mang đồ đã bị người khác mặc qua, A Nhiên điều này không phải cậu không biết."
Nghe được câu nói này và động tác kia, lồng ngực Trần Kiết Nhiên nghẹn một hơi liền thuận, tâm tình cũng thoải mái lên không ít.
Hoá ra trong lòng Cố Quỳnh thật sự phân chia Chu Tiểu Vũ đến phạm trù "Người ngoài."
Chuyện này so với việc Cố Quỳnh thề thốt còn hữu dụng hơn trăm lần, Trần Kiết Nhiên thở dài, đêm nay rốt cuộc có thể bật cười thư thái, vẫn làm bộ hừ một tiếng: "Cậu nhiều tật xấu như vậy, cái áo khoác còn tốt nói vứt là vứt, trên thế giới này còn rất nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Còn nói không mặc đồ người khác đã mặc, lúc trước mặt dày mày dạn ngủ lại nhà mình, áo ngủ trong tủ không thấy cậu mặc sót một bộ nào"
Cố Quỳnh ý tứ sâu xa: "Chuyện này không giống."
"Làm sao không giống?"
"Cậu không phải người ngoài." Cố Quỳnh đẩy Trần Kiết Nhiên ngồi vào ghế sô pha, hai người ngồi trên ghế có phần chật chội, Cố Quỳnh thuận thế nắm chặt eo nàng nâng lên, đặt nàng ngồi trên người mình.
Trần Kiết Nhiên cảm thấy lưng dính chặt vào thân thể Cố Quỳnh, vành tai bị thấm ướt, lại nghe Cố Quỳnh nói: "Cậu và mình không phải người một nhà sao?"
Lỗ tai Trần Kiết Nhiên hơi nóng: "Nghĩ hay lắm."
...
Ba lần gặp ngẫu nhiên Cố Quỳnh đều không để ý, nhưng sự việc lần này khiến Cố Quỳnh lưu tâm.
Hết cách rồi, lần trước cô say rượu trên người dính một chút mùi nước hoa đã khiến Trần Kiết Nhiên gần như cuồng loạn, lần này cả một cái áo khoác đều mang đậm mùi vị này, quả thực kéo căng từng sợi dây thần kinh, dù Cố Quỳnh không muốn nghĩ tới cũng không được.
Nghĩ lại thì, lần trước Cố Quỳnh đã nói rõ, cái áo này chỉ cần đưa cho trợ lý là được, hôm nay Chu Tiểu Vũ chọn đúng thời điểm tình cảm giữa cô và Trần Kiết Nhiên chuyển biến tốt, đánh tan thời khắc đẹp đẽ, nếu nói Chu Tiểu Vũ là người có trách nhiệm, chỉ khi trao tận tay Cố Quỳnh mới yên tâm, dù vậy cũng không giải thích được vấn đề: Tại sao Chu Tiểu Vũ lại ở chỗ này?
Thư ký đã thay cô sắp xếp cho Chu Tiểu Vũ một công việc ổn định, thu nhập không thấp, đủ để nàng chi trả học phí và sinh hoạt phí, công việc hậu cần sân khấu, so với việc ở đây vác hành lý càng ung dung hơn nhiều, người bình thường sẽ không bỏ gần cầu xa, từ bỏ một công việc an nhàn để đổi lấy công việc nặng nhọc.
Trừ phi cái gọi là "Kiếm sinh hoạt phí" đều