- Được..Còn nếu như hắn ta lấy trộm tiền của ta thì sao? Cô nương đây có bằng lòng thay hắn theo ta trả nợ không?
Lúc này xung quanh ai cũng thầm than thân trách phận cho cô gái, khẳng định cô gái này xui xẻo rồi, cho dù nhà có nhiều tiền thì sao chứ, cũng chỉ là một mĩ nhân tay yếu chân mềm, chẳng làm gì được tên to béo này.
Lý Quân Khuê khẽ nở một nụ cười lạnh, âm thanh càng lúc càng lạnh hơn, khiến cho ai nghe được cũng tự giác rùng mình:
- Được..Nếu như ngươi có bản lĩnh.
Bây giờ ai cũng sững sốt, Lăng Nhất Thiên và Phong Kỳ cũng vậy.
Lúc đầu Lăng Nhất Thiên hắn ta nghĩ là tên to béo kia là hiểu lầm thôi, chỉ cần xét túi là được, không cần ầm ĩ, thế mà cô gái này ở đâu chạy đến làm hắn hiểu rõ chắc chắn hắn đã bị lừa.
Trong lúc hắn ta chưa biết giải quyết ra làm sao, thì cục diện đã rối càng thêm rối.
Không biết cô gái này lấy đâu ra tin tưởng hắn, mà mạnh miệng như vậy cơ chứ, đoán chừng hôm nay hắn phải lộ diện để cứu cô gái này và hắn rồi.
Lúc đầu chỉ định đi vi hành xem tình hình dân chúng, chưa kịp làm gì đã dính phải vụ này, thật xui xẻo.
Lúc hắn định rút lệnh bài chứng minh thân phận hoàng thượng ra thì..cô gái đã lại một lần nữa lên tiếng
- Hai người kia, đoán chừng không quen biết hắn, hai ngươi ra xét túi đi.
_ Không được để ta xét.
Tên mặt láu cá nói
- Tại sao phải để ngươi xét? Nãy giờ ta đoán chừng ý nghĩ của ngươi theo phe tên to béo kia, ta lại theo phe ốm yếu, hai chúng ta căn bản không thể xét, đành nhờ người khác thôi.
Không lẽ ngươi và tên to béo kia toa rập để lừa bịp bên ốm yếu đó?
_Ngươi...ngươi..Được để cho bọn họ xét đi, ta không ý kiến nữa.
Vân Lạc và Tiểu Phong nhanh chóng từ đám đông đi đến:
- Phiền hai vị công tử cho ta mượn cái túi này một lát.
Tiểu Phong nói.
Sau đó hai người họ nhanh chóng phát hiện, quả thật có túi màu đỏ, nhưng may mắn là còn có hoa văn chìm, khẳng định cái túi này cũng là hắn cướp được của người khác nhưng lại không hề biết có hoa văn chìm này trên túi.
Hoa văn chìm này chính là xuất phát từ hoàng cung Đông Phương Quốc bọn họ, nên nhờ vậy Vân Lạc và Tiểu Phong mới biết, người ngoài khẳng định ít ai nhìn bằng mắt thường mà biết được.
Vân Lạc nhanh chóng bí mật ra hiệu cho Lý Quân Khuê biết.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ tưởng cô gái này đang ngứa nên gãi gãi thôi, ai mà biết đó chính là ngôn ngữ riêng của bọn họ.
Trước đây, khi tỉnh lại, sợ có lúc gặp phải nguy hiểm nhưng không nói được nên Lý Quân Khuê cô đã dạy họ ngôn ngữ của người câm điếc, bây giờ đã đến lúc sử dụng.
Lý Quân Khuê nhanh chóng dịch người, đứng kế bên tên yếu đuối công tử, bí mật viết vài chữ vào lòng bàn tay của hắn, hi vọng là hắn hiểu.
Lăng Nhất Thiên vô cùng bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra ngay, cô gái này muốn nói là cái túi có hoa văn hình vuông chìm và cách xem hoa văn chìm này trên túi.
Hắn hơi sững người, thắc mắc vì sao tên to béo này lại có cái túi quí giá như vậy.
Bấy giờ, Lý Quân Khuê lại tiếp tục lên tiếng:
- Kết quả như thế nào?
Vân Lạc nói:
- Quả thực có một cái túi đỏ và trong túi đỏ có chín đồng nhưng….
Đến đây thì mọi người xung