Bóng đen đó không ai khác ngoài Lí Quân Khuê.
Ý tưởng táo bạo mà hồi chiều cô nghĩ ra đó chính là cướp ngục, nhưng cô không dám nói cho Tiểu Phong với Vân Lạc, vì cô chắc chắn hai người đó sẽ ngăn cản cô.
Nên tối nay, cô quyết định chơi lớn, liều ăn nhiều, một mình xông vào Tây phủ để cứu Nam Bình Vương, đánh nhanh thắng gọn.
Vì hầu hết các thành phủ của các vương gia của Lăng Thiên Quốc đều có cấu trúc giống hệt như nhau, nên Lí Quân Khuê cũng không mất quá nhiều thời gian để quen với đường đi nước bước trong phủ của Tây Bình Vương.
Sở dĩ cô có thể dễ dàng leo vào vương phủ của Tây Bình Vương vì cô đã đánh thuốc mê lên mấy tên lính canh gác của Tây vương phủ.
Từ vụ “hoa loa kèn” của Nghi phi, Lý Quân Khuê tận dụng cơ hội, điều chế thuốc mê từ loài hoa “hơi thở của quỉ”, trước khi rời Lăng Thiên thành, cô đã thủ sẵn trong người mấy chục loại thuốc, trong đó có bột phấn thuốc mê này.
Nhưng dường như, lần này ông trời chỉ giúp Lí Quân Khuê một đoạn đầu, lúc sau, cô nhận ra ngay sự khó khăn.
Mặc dù, cấu trúc của Tây vương phủ vẫn giống hệt như mọi vương phủ của các vương gia khác nhưng cô có cảm giác gì đó lạ lắm, cô chắc chắn có gì không bình thường.
Để tránh phát hiện, cô đã bắt cóc một tên nô tì, “mượn tạm” bộ đồ để cô dễ dàng cải trang, cô đã cẩn thận vẽ thêm tàn nhang, mụn đỏ, trông xấu xí lắm.
Vì Tây Bình Vương đã dẫn quân đi rồi, nên vương phủ bây giờ ngoài Tây Bình Vương, một vài tên lính canh gác, và một vài nô tì hầu hạ cũng chẳng còn ai khác, Lí Quân Khuê cũng dễ dàng trà trộn vào vương phủ.
Tận dụng đêm tối, Lí Quân Khuê mò mẫn tìm nơi giam giữ Nam Bình Vương phi.
Chưa tìm được Nam Bình Vương phi thì cô phát hiện có gì đó ám muội trong căn phòng nơi cô đang đứng.
Não cô đang “loading” một hồi thì cô mới phát hiện ra, thì ra Tây Bình Vương phi đang … đang… abcxyz với tên nam nhân nào đó.
Đầu óc cô như ong ong: “Dù gì thì cô vẫn còn là con gái đó, ngại quá đi mất…”
Ngẫm lại vẫn còn công chuyện chưa làm nên Lí Quân Khuê chỉ mới kịp nghe được tên của nam nhân đó qua lời của Tây Bình Vương phi … hình như là Đỗ… Đỗ Mạc Lăng.
Cô cũng đành tặc lưỡi rồi chạy đi tìm Nam Bình Vương phi trước..: “Chẳng biết Tây Bình Vương ăn ở có đức ra sao, để thê tử nhà mình đi tìm kiếm trai bao..
Haizz..”
Đi một đoạn nữa, cuối cùng cô cũng đã tìm ra được chỗ giam Nam Bình Vương phi.
Cô thầm nghĩ: “Ngu ngốc.
Giam con tin mà chỉ có vài ba tên lính quèn canh giữ, đúng là khinh thường