Lí Quân Khuê nhanh chóng đi vào, theo sau cô còn có A Tam A Tứ.
Tối nay, cô cố ý khoác lên bộ lễ phục hoàng quí phi, trang điểm kĩ càng nhưng vẫn nhẹ nhàng, tự nhiên, trên người cô thoang thoảng mùi hương nước hoa cẩm tú cầu.
Vân Lạc, Tiểu Phong bất ngờ với cách ăn mặc của Lí Quân Khuê, bình thường sống chết cô cũng không chịu mặc, ai đời có hoàng quí phi nào như cô không chứ, suốt ngày ăn mặc đơn giản, bộ quần áo cũng chỉ suông một màu trắng, vàng nhạt, hoặc xanh dương nhạt nhạt chứ chẳng bao giờ thấy mặc thêm một màu nổi nào chứ đừng có nói mặc lễ phục hoàng quí phi.
Hai người vui mừng khôn siết nhanh chóng chạy lại, hành lễ với Lí Quân Khuê.
Lí Quân Khuê đang giữ mặt nghiêm túc thấy thế cũng đành nhịn cười, vì bình thường mấy trò hành lễ này chẳng có làm đàng hoàng, nghiêm túc với cô.
Nam Bình Vương và Nam Bình Vương phi, quan lại Nam thành bất ngờ vị hoàng quí phi bỏ trốn lại tự nhiên xuất hiện ở đây, khinh bỉ nhìn nhưng cũng không dám phi lễ, vì Lăng Nhất Thiên vẫn chưa phế bỏ ngôi vị hoàng quí phi của cô (vì bọn họ vẫn chưa biết được sự thật, nên có những thái độ như vậy cũng là điều dễ hiểu).
Lí Quân Khuê bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bọn.
Nam Bình Vương và Nam Bình Vương phi theo lễ phải nhường lại vị trí ngồi cao nhất cho cô.
Lúc đi ngang qua Lí Quân Khuê, Nam Bình Vương phi ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc, kinh hãi nhìn Lí Quân Khuê, nhưng Lí Quân Khuê không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Đỗ Ngọc Vy thấy vậy bèn dâng lên cảm giác tủi thân.
Lăng Nhất Thần thấy biểu hiện lạ của Đỗ Ngọc Vy nhưng cũng không tiện hỏi.
Sau đó, Vân Lạc, Tiểu Phong cũng rời khỏi vị trí khách mời mà đi lại đứng phía sau Lí Quân Khuê.
Bây giờ phía sau lưng Lí Quân Khuê gồm có A Tam, A Tứ, Tiểu Phong, và Vân Lạc, uy nghi, lạnh lùng nhìn xuống làm ai cũng chợt có cảm giác lạnh sống lưng, không rét mà run.
Nhưng không để cho Lăng Nhất Thần và mọi người thắc mắc lâu, Đỗ Ngọc Vy dè dặt lên tiếng, cô bước ra, đứng hành lễ nghiêm túc với Lí Quân Khuê..
- Đa tạ Hoàng quí phi đã cứu giúp Tam tẩu.
Đỗ Ngọc Vy vừa nói xong thì...!ai cũng dâng lên một câu hỏi: Ủa? Ủa? Ủa?
Lăng Nhất Thần với gương mặt sửng sốt nhìn Đỗ Ngọc Vy..
Lí Quân Khuê thấy mọi người có biểu hiện như vậy thì dở khóc dở cười, “Chắc không ai nghĩ hoàng quí phi bỏ trốn lại vừa lập công lớn, cứu giúp tam tẩu, thuận tay xoay chuyển thế cục trên chiến trường”.
(Phải nói lại, lúc này trên chiến trường chẳng ai biết được Đỗ Ngọc Vy đã được cứu ra, vì Tây vương phủ đã bị Lí Quân Khuê đánh thuốc mê cho say ngủ li bì ba ngày ba đêm, nhốt lại vào cơ quan bí mật, thuận tay thay đổi một vài thứ, nên ít nhất cũng phải năm, sáu ngày thì Tây Bình Vương mới biết được).
Vân Lạc nhanh chóng giải thích:
- Thật ra, chủ tử nhà chúng tôi không có bỏ trốn, mà là âm thầm thực hiện kế hoạch giúp cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng đã bị Tây Bình vương tính kế, cài gián điệp chính là Đường công công, may mắn nhờ chủ tử chúng tôi phát hiện ra, nên kịp thời thay đổi được chính cục…
Nói đến đây thì ai cũng đã hiểu ra một phần nào đó câu