Đao Quan và Kiếm Quan, trải qua ngàn năm, lại giao thủ lần nữa!
Trận chiến này, hết sức đặc sắc.
Kết quả, kết quả vẫn như cũ, chính là Đao Quan giành thắng lợi.
Nhất thời, Kiếm giới ầm ầm kêu than, nội tâm vô số kiếm khách không cam lòng đến cực hạn, ngược lại, một đám đao khách hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Kiếm giới, bị Đao giới hoàn toàn chèn ép.
Mà thất bại của Kiếm Quan cũng khiến cho rất nhiều kiếm tu vô cùng bất mãn đối với hắn.
"Kiếm Quan gì chứ, chỉ là hư danh."
"Đúng vậy, ngàn năm trước, hắn thất bại trước Đao Quan.
Từ đó, Kiếm giới liền mờ nhạt hơn so với Đao giới.
Mà ngàn năm sau, hắn trở về khiêu chiến lần nữa, lại thua.
Thân là người đứng ở đỉnh cao của kiếm đạo, thế mà thua liên tiêp hai lần.
Kiếm Quan, hừ, khiến cho Kiếm giới quá mất thể diện."
"Đúng, Kiếm giới hoàn toàn bị Đao giới lấn át, kiếm khách trong thiên hạ từ đó kém một bậc, đây hết thảy đều là do Kiếm Quan sai, hắn có chết không? Không chết, Kiếm Quan này nên nhanh chóng đổi cho người khác làm đi."
"Hừ, phế vật.
.
."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm khách trong thiên hạ, oán khí khó tiêu, ào ào quay đầu nhắm vào Kiếm Quan, trong lúc nhất thời, trên lưng Kiếm Quan đeo vô số lời bêu rếu.
Mà sau đó không lâu, Đao Quan mang theo một thanh tiên kiếm đã gãy, treo ở trên cửa của Táng Kiếm Hải, đó chính là Kiếm Quan Thanh Liên tiên kiếm.
Ở bên cạnh kiếm, còn khắc một hàng chữ.
Thiên Liên kiếm ý, hữu danh vô thực, vạn binh lúc này lấy đao cầm đầu!
Một câu nói kia, như tát mạnh vào mặt kiếm khách trong thiên hạ, trong lòng vô số kiếm khách đầy căm phẫn, nhưng cũng không thể làm gì.
Đao Quan đứng ở đỉnh của đao đạo, là một trong những tiên nhân đứng đầu, thực lực của hắn mạnh mẽ, ngoại trừ sự tồn tại của những đạo thống Tiên Cổ đỉnh phong, trên đời này, không có mấy ai có thể sánh ngang với hắn.
Hơn nữa, ngay cả Kiếm Quan cũng bị đánh bại, làm sao những kiếm khách khác thắng được?
"Người dùng kiếm trên đời này, Kiếm Quan là đệ nhất, nếu hắn thất bại, thiên hạ không có kiếm khách nào có thể thắng Đao Quan." Đạo thống cấp Tiên Long Ngâm Kiếm Phái, Long Ngâm đạo nhân cũng là đại kiếm tiên tiếng tăm lừng lẫy nói.
Lời vừa nói ra, kiếm khách trong thiên hạ không còn ôm bất cứ hy vọng nào.
Kiếm giới, lâm vào khoảng thời gian tối tăm nhất.
Bên trong thư viện Bách Gia.
Sau khi Sở Cuồng Nhân trở về luôn một mực bế quan, cảm ngộ bản nguyên mà chính mình tự tạo ra, càng ngày càng dễ dàng điều khiển nó.
Bản nguyên tự tạo này, cực kỳ cường đại, độc lập với các bản nguyên của vũ trụ, không bị hạn chế bởi vũ trụ này.
Biểu hiện cụ thể, Sở Cuồng Nhân có thể dùng bản nguyên này chuyển hóa thành bất kỳ bản nguyên nào, càng có thể lĩnh hội hoặc là nuốt chửng những bản nguyên khác, sau đó dùng nó để cường hóa bản nguyên của chính mình.
Nói một cách khác, Sở Cuồng Nhân chỉ nắm giữ một loại bản nguyên, nhưng lại tương đương với nắm giữ tất cả bản nguyên trong vũ trụ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, hắn có thể lĩnh hội bản nguyên, mới có thể chuyển hóa thành bản nguyên tự cường vô địch.
Đây là một loại năng lực cực kỳ cường đại, lại kinh khủng.
Vô cùng kỳ diệu.
Lấy một ví dụ, thế gian này, vô số tiên pháp, muốn thi triển các loại tiên pháp đều phải dựa trên bản nguyên, mới có thể phát huy toàn bộ năng lực.
Sở Cuồng Nhân nắm giữ loại bản nguyên này, cho phép hắn dễ dàng phát huy toàn bộ uy lực của tất cả tiên pháp.
"Thật thú vị, không biết sau này, bản nguyên tự cường vô địch này còn có thể mang cho ta kinh hỉ như thế nào đây." Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói.
Sau đó, hắn mở ra Huyễn Tưởng Luân Bàn để rút thưởng.
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng Tam Nhật Thăng Tiên Đan cấp Thần."
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua giới thiệu.
Thăng Tiên Đan, lập tức thăng tiên!
Đây là một viên đan dược có thể khiến người ta trong nháy mắt trở thành tiên nhân.
Đan dược này được đồn đại là tồn tại trong Thanh Lan Tiên giới, mà Tam Nhật Thăng Tiên Đan chính là phiên bản đơn giản của loại tiên dược này.
Đan dược này cũng có thể khiến người thành tiên, nhưng hiệu quả có hạn, chỉ có thể tồn tại trong ba ngày.
"Cũng không tệ lắm, tạm thời xem như một lá bài tẩy." Sở Cuồng Nhân nói.
Rút xong phần thưởng, hắn liền xuất quan.
Mà vừa xuất quan, hắn cũng nghe nói tới sự tình của Kiếm Quan, tâm tình vốn vui sướng, nhất thời hiện lên vẻ lo lắng.
"Kiếm Quan à Kiếm Quan, lão tiểu tử ngươi thật là biết gây phiền toái cho ta đó." Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Bên cạnh, Lam Vũ thản nhiên nói: "Phải đi Táng Kiếm Hải sao?"
"Đi, tất nhiên phải đi."
Kiếm Quan, nói thế nào cũng đi theo hắn những ngày này, làm sao hắn có thể mặc kệ mà ngồi nhìn: "Hiện tại Kiếm Quan như thế nào?"
"Hiện tại, tin tức truyền đến, Kiếm Quan bị đánh bại, nhưng Đao Quan cũng không giết hắn, mà nhốt hắn lại."
"Ừm, ta biết rồi."
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, lập tức hắn ngưng tụ kiếm chỉ, một luồng kiếm khí ngưng tụ ở đầu ngón tay hắn.
Ngay sau đó, hắn vung tay lên, kiếm khí lưu chuyển, trực tiếp bắn vào hư không, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Trong thư viện, chúng tiên sinh và viện trưởng, Cung Nguyệt, đến đây làm khách, dường như